Váy Đỏ Nhỏ Của Anh

Chương 18




“Nam Nam? Cậu lại ngủ gật?”

Chung quanh tiếng người ồn ào, cánh tay Ngu Nam đau nhức, đầu óc choáng váng mơ hồ. Cô nằm bò một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa hai mắt của mình, nhìn xung quanh.

Trêи bảng đen viết công thức hàm số rậm rạp. Học sinh trực nhật đang ra sức vươn tay lau bảng. Có người ăn que cay trong phòng học, Ngu Nam ngửi ngửi, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt giống như đã từng quen biết.

Phía sau cô là một đám nam sinh rất cao, diện mạo bình thường, vừa ăn que cay vừa múa may cây viết sửa bài thi toán.

“Ăn không?” Nam sinh kia hỏi.

Ngu Nam vội vàng lắc đầu: “Không, không.”

Cửa kính thấm một tầng sương mỏng, thời tiết có chút lạnh, gió lạnh xuyên qua khe hở thổi vào phòng học. Ngu Nam cũng bị gió lạnh thổi trúng, che miệng, nhịn không được hắt xì một cái.

“Uống nước.” Có người ở bên cạnh cô nói.

“Tiểu Bạch.” Ngu Nam quay đầu, tinh chuẩn tìm được bạn thân của mình, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp mười giờ.” Kỷ Bạch Vũ ôm bình giữ ấm, nhỏ giọng nói.

Kỷ Bạch Vũ mười tám tuổi đã trổ mã nhìn rất văn nhã thanh tú, lông mi rất dài, lúc nhìn người khác cặp mắt màu đen kia mang theo ý cười. Không khác tương lai bao nhiêu, chỉ là có vẻ non nớt.

“À ——” Ngu Nam buồn ngủ chưa tỉnh, dứt khoát thuận theo tâm ý, lại nằm xuống bàn học.

Kỷ Bạch Vũ nhìn cô, cũng học theo tư thế của Ngu Nam, hai người nằm bò trêи bàn, cô ấy nhỏ giọng hỏi, “Nam Nam, có phải bởi vì thành tích kém nên không vui?”

“Gì?” Đầu óc Ngu Nam mơ hồ, còn không rõ, “Cái gì?”

Kỷ Bạch Vũ cảm thấy mình đã biết nguyên nhân. Cô ấy vuốt vuốt sống lưng Ngu Nam, an ủi: “Chỉ là làm sai một bài thôi, không cần quá để bụng, sửa lại đề sai, lần sau khẳng định làm được, không sao.”

Ký ức theo giọng nói của Kỷ Bạch Vũ dần dần rõ ràng lên, Ngu Nam hậu tri hậu giác nhớ lại, bây giờ cô là một học sinh lớp mười hai không hơn không kém, còn không đến ba tháng sẽ tới kỳ thi đại học.

Nhưng hiện tại cô không hề có cảm giác lo lắng khi sắp thi đại học, cô luôn cảm thấy bản thân rõ ràng đã vượt qua kỳ thi đại học dễ dàng. Sợ bóng sợ gió một hồi, đến cuối cùng được như ý nguyện.

Cô dựa vào lưng ghế, lại nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt đều là gương mặt non nớt.

Nếu Ngu Nam có được ký ức hoàn chỉnh, nói không chừng sẽ cảm khái vạn ngàn.

Cô đã thật lâu không liên hệ với các bạn học, sau khi học đại học mọi người tách ra mỗi người một phương. Cô và Tiểu Bạch quen biết từ nhỏ, đại học cũng ở cùng một thành thị mới không ngắt liên hệ. Nhưng các bạn học khác lại dần dần không có tin tức.

Mặc dù bây giờ Ngu Nam không rõ lắm lại cũng cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp, cùng loại với vui mừng.

Ở trường học mơ màng một biểu chiều, tiết tự học buổi tối kết thúc, Ngu Nam lập tức đeo cặp về nhà. Từ nhỏ cô lớn lên tại đây, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được con đường chính xác. Năm cô lên lớp mười, Liễu Chướng tốt nghiệp, rời đi tòa tiểu thành yên tĩnh này đi đến nơi khác học đại học.

Cô đứng dưới lầu công nhân viên chức, ngửa đầu nhìn ban công lầu hai.

Tối thui không có người, không có đèn. Đây là đương nhiên, Liễu Chướng đã sớm về trường, sao sẽ ở nhà?

Cô dần dần nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, lúc này, ba mẹ cô có một cuộc khắc khẩu xưa nay chưa từng có. Nguyên nhân thì cô không nhớ rõ, đoạn hồi ức này đều là đen tối, trong nhà không ai, thi cử không thuận lợi, các loại áp lực đều đè ở trêи vai cô. Đối với một nữ sinh vị thành niên mà nói những áp lực đó quá nặng.

Hơn nữa cô và Liễu Chướng dần ít liên hệ, không người để chia sẻ, chôn sâu phiền muộn dưới đáy lòng, cơ hồ muốn bức điên cô.

Đứng trước cửa nhà, mắt mèo lộ ra một chút ánh sáng, trong lòng Ngu Nam không hiểu sao lại bực bội.

Buổi sáng rời nhà ba mẹ mới cãi nhau một trận, cố kỵ con gái ở nhà, bọn họ xác định chiến trường ở phòng ngủ. Nhưng Ngu Nam luôn luôn lưu ý động tĩnh của ba mẹ, nhạy bén nhận thấy được không khí kỳ cục trong nhà.

Lòng cô nghi ngờ ba mẹ có gì đó khác nhau, nhưng lại chỉ là suy đoán, không xác định được.

Thẳng đến sáng nay, cô tinh tường nghe thấy tiếng ly pha lê bị đập vỡ.

—— Truyền đến từ phòng của ba mẹ.

Cô không dám nhìn nhiều, sợ ba mẹ sẽ hỏi mình nếu hai người ly hôn cô sẽ đi với ai.

Trước kia ba mẹ cô cũng cãi nhau, lúc đó cô còn rất nhỏ. Nhưng khi đó Chu Linh Thước và Ngu Khang Thịnh đều là người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, không chỗ nào cố kỵ, động tĩnh cãi nhau rất lớn, la hét trước mặt Ngu Nam, khiến bé Ngu Nam sợ run bần bật trốn trong ổ chăn của mình, đóng cửa phòng, thôi miên chính mình rằng không nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau.

Cô rất hâm mộ Liễu Chướng.

Tình cảm giữa Trương Quyên và Liễu Hoằng Ngũ cực tốt, vô luận có bận rộn cỡ nào, hai người cũng luôn có thời gian làm bạn trò chuyện với Liễu Chướng.

Quan hệ giữa bọn họ và Liễu Chướng không chỉ là ba mẹ và con trai mà còn là bạn bè. Liễu Chướng từ nhỏ đã có thể thản nhiên biểu đạt cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.

Hai người họ xem Liễu Chướng là tồn tại bình đẳng, chưa bao giờ cao cao tại thượng. Lúc hai bên có ý kiến khác nhau, Trương Quyên và Liễu Hoằng Ngũ cũng sẽ không bởi vì mình là ba mẹ mà cho rằng bản thân đúng con cái sai. Bọn họ sẽ bình tâm giao lưu với Liễu Chướng, trao đổi ý kiến, cuối cùng đạt thành thống nhất.

Ngu Nam gặp rất nhiều lần như vậy, Liễu Chướng sẽ kiên trì quan điểm của mình, lúc ba mẹ chỉ ra chỗ sai, cậu cũng sẽ lui về phía sau một bước, thừa nhận sai lầm của mình.

Vì sao ba mẹ cô lại không thể giống ba mẹ Liễu Chướng?

Ngu Nam nghĩ không ra.

Cô không vội vã đi vào mà cách một cánh cửa, cô loáng thoáng nghe thấy Chu Linh Thước phẫn nộ chỉ trích. Cô dựa vào cạnh cửa, ngưng thần lắng nghe. Chu Linh Thước nói Ngu Khang Thịnh không quan tâm con gái, thường xuyên không trở về nhà, cả ngày đều ngâm mình ở đồn cảnh sát. Ngu Khang Thịnh cũng phản bác châm chọc, nói Chu Linh Thước chó chê mèo lắm lông, ngay cả cô cũng bận đi công tác, giao con gái cho hàng xóm cách vách, việc gì cũng mặc kệ.

“Ngu Khang Thịnh, ngoài miệng anh nói thật dễ nghe, anh tự mình tính thử đi, Nam Nam từ nhỏ đến lớn, anh ăn bao nhiêu bữa cơm với nó! Chỉ bài tập về nhà bao nhiêu chữ! Đi hợp phụ huynh bao nhiêu lần! Anh không xứng làm ba!”

“Em còn nói anh? Chính em không phải cũng vậy sao, em quan tâm chăm sóc học sinh nhiều như vậy, em có từng quan tâm thành tích của Nam Nam chưa?”

“Anh cũng vậy thôi!”

Ngu Nam lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cảm thấy mệt.

Lăn qua lộn lại, cũng chỉ có mấy câu, không có ý nghĩa gì. May mắn là Chu Linh Thước và Ngu Khang Thịnh cãi nhau sẽ không dùng từ ngữ thô tục.

Các loại cảm xúc buồn bã nảy lên, Ngu Nam che ngực, cảm giác những thống khổ không thể phát tiết ra đều kẹt ở trong lòng, làm cô khó chịu không thôi.

Thật ra cô rất hiểu chuyện, hiểu ba mẹ sẽ phải hy sinh thời gian riêng vì sự nghiệp. Lúc cô mới vừa dọn đến nơi đây, Chu Linh Thước ba mươi tuổi vừa trở thành chủ nhiệm lớp, cả ngày bận sứt đầu mẻ trán. Ngu Khang Thịnh là hình cảnh, bôn ba khắp nơi, phải xử lý các vụ án kiện từ việc nhỏ đến việc lớn khiến người nghe kinh sợ.

Cô không trách ba mẹ.

Nhưng cô cũng không thích ba mẹ lấy việc này biến thành vũ khí công kϊƈɦ nhau. Bề ngoài là bênh vực cho cô, thật ra vẫn luôn thoái thác, tìm cớ cho bản thân mà thôi. Giống như chỉ cần vạch trần chỗ sai của đối phương trước thì mình có thể ngẩng cao đầu, một thân trong sạch không thẹn với lương tâm.

Ngu Nam chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối lặng lẽ rơi lệ.

Hàng hiên trống không, ánh đèn tối tăm kéo bóng dáng cô rất dài. Xuyên thấu qua hàng hiên, khu nhà ở cao lớn giống như cự thú, mở to từng con mắt trắng bệch.

Cô cô đơn chiếc bóng. Trong nhà chướng khí mù mịt, cô có thể chia sẻ với ai?

Nếu Liễu Chướng ở đây thì tốt rồi, cô không thể kiềm chế được nghĩ, nếu Liễu Chướng ở đây, cô ít nhất có thể có nơi để khóc thút thít.

Cô thật sự muốn nghe giọng nói của Liễu Chướng.

Dưới khát vọng to lớn, Ngu Nam không tự giác gọi điện thoại cho Liễu Chướng.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, buổi tối chỉ có tiếng kêu vang của côn trùng, cây cối chỉa ra cành lá dài lung lay theo gió.

“Tút —— tút —— ——”

Sau vài tiếng vang, cô nghe thấy tiếng nói ôn hòa của Liễu Chướng: “Nam Nam?”

Ngu Nam rốt cuộc không khắc chế được cảm xúc của mình, nhẹ giọng khóc thành tiếng: “Liễu Chướng ——”

“Em ở đâu? Sao lại khóc?” Ngữ khí ôn hòa của Liễu Chướng tức khắc trở nên nôn nóng, “Ai bắt nạt em?”

Ngu Nam cầm điện thoại, đeo cặp sách bước chậm xuống sân thể ɖu͙ƈ dưới lầu. Cô đã nỗ lực bước chân thật nhẹ, nhưng không như mong muốn. Hàng hiên quá mức yên tĩnh, tiếng bước chân nhẹ cũng không tránh được phát ra tiếng vọng giữa hàng hiên.

Liễu Chướng nhạy bén bắt giữ được tiếng bước chân bên kia điện thoại, nói với vẻ rất chắc chắn: “Em đang ở trước hành lang, chưa vào nhà.”

“Ừ.” Ngu Nam bước chậm xuống lầu, tìm được rừng cây nhỏ yên tĩnh bên sân điền kinh. Một cây đèn đường phát ra ánh sáng, Ngu Nam ôm ba lô ngồi xuống ghế dài bên đèn đường.

Thời tiết vẫn còn lạnh, Ngu Nam hà hơi sương trắng tràn ngập, cô cọ xát bàn tay đông cứng, muốn hấp thu một chút ấm áp. Cầm điện thoại, lúc này Ngu Nam mới yên tâm gọi cậu: “Liễu Chướng.”

“Anh đây.” Liễu Chướng nhẹ giọng nói, “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”

“Thành tích không như mong muốn.” Ngu Nam theo bản năng né qua nguyên nhân thật sự.

Liễu Chướng im lặng một lúc lâu mới nói: “Nam Nam, em đang nói dối.”

“Em không có, thật sự là do điểm kém.”

“Nam Nam, em không phải người yếu ớt như vậy. Có lẽ chính em không nhớ nhưng anh nhớ rất rõ, năm em lớp bảy, thi cuối kỳ không như ý, dì Chu nổi giận đùng đùng, nhưng em lại rất trấn định, còn nói với anh lần này thành tích không tốt, vừa lúc thấy được điểm thiếu sót của em, lần sau nhất định làm được.”

“Sau đó khai giảng thi lần đầu, quả nhiên thành tích trở lại tiêu chuẩn lúc trước. Lần này cũng vậy, em sẽ không khóc đến thương tâm chỉ vì việc nhỏ này.”

Ngu Nam nhẹ giọng nói: “Em khóc thương tâm hồi nào?”

“Giọng em khàn đặc, còn nói không thương tâm?”

Ngu Nam hít cái mũi: “Không có.”

“Vậy anh lại tìm một lý do.” Liễu Chướng cười khẽ, “Lần này là lần đầu tiên kể từ khi anh vào đại học tới nay em chủ động tìm anh. Em xem anh là vũ khí sinh học, tránh còn không kịp, thấy anh cũng đi đường vòng, lần này lại gọi điện thoại cho anh, khẳng định là gặp được việc gì khiến em buồn lòng, tìm anh làm đối tượng tâm sự.”

Ngu Nam cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Không cần phải xin lỗi.” Liễu Chướng nói, “Không phải anh đã chờ được em nói lời thật lòng rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.