Một tiếng tiêu nghe vô cùng êm tai vang lên. Âm thanh quen thuộc cùng giai điệu nhẹ nhàng, giống hệt như một lời ru êm đềm của người mẹ dành cho đứa trẻ của họ. Từ đằng xa, Lam Hạo nhìn thấy một hắc y nhân. Cho dù bề ngoài người có thay đổi đôi chút, còn đeo cả mặt nạ nữa, nhưng Lam Hạo vẫn có thể nhận ra được người trước mặt mình là ai.
Và người đó vẫn xinh đẹp như lần đầu tiên hắn gặp người ở khu rừng năm xưa. Nụ cười của người cũng đẹp như năm nào. Chỉ trong chớp mắt, Lam Hạo tưởng chừng như mình chính là một đứa trẻ năm tuổi không bao giờ lớn. Cơn cuồng nộ cũng dần dần dịu xuống, sự nóng bức đến cháy bỏng cả đầu óc trong người hắn dần dịu lại, giống hệt như ngày hạn gặp được cơn mưa rào, khiến tâm tình hắn dịu xuống hẳn. Mà hình như, không chỉ có một mình hắn mà cả những thú nhân tộc xung quanh hắn cũng dịu dần xuống, rồi bọn họ gục tại chỗ.
Hắn nhớ ra rồi.
Cái lần đầu tiên hắn gặp sư phụ, chính là trong khu rừng rậm rạp, và đó là một đêm trăng tròn. Trong đêm đó, hắn đột nhiên lên cơn cuồng nộ, chỉ muốn lao đến cắn giết những người xung quanh. Sư phụ hắn đã thổi cho hắn nghe một khúc tiêu như vậy. Đó là bài hát ru mà người thường ngân nga cho hắn nghe về sau, cốt là để giúp hắn kìm chế cơn thèm máu quá độ của một Hấp Huyết tộc.
Người dần bước đến trước mặt hắn, trên miệng vẫn cầm lấy chiếc tiêu màu ngọc trúc quen thuộc, vẫn ngân nga giai điệu quen thuộc mà hắn thích. Cả người Lam Hạo dần dịu lại, sau đó hắn dần cảm thấy bản thân mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Lam Hạo cả người mềm nhũn, hắn đổ gục về phía trước. Trước khi ngất đi, hắn đã kịp thì thầm gọi một cách tha thiết: “Sư phụ.”
Tiếng tiêu nhẹ nhàng kết thúc, Diệp Lạc Hy đưa tay đỡ lấy Lam Hạo, để đứa trẻ đã sớm cao lớn hơn nàng rất nhiều này gục hẳn lên người nàng. Nàng nhẹ nhàng dỗ dành hắn, như một đứa trẻ, như cách mà nàng vẫn thường làm để dỗ dành hắn: “Ngoan, ngủ đi, đứa trẻ của ta. Vi sư luôn ở đây.”
Lam Hạo ngất rồi, trên môi hắn nở một nụ cười mãn nguyện. Cảm giác ấm áp thế này, chính là thứ cảm giác mà hắn luôn cảm thấy an tâm nhất trên đời.
Chung Trương Sinh đã chứng kiến tất cả. Hắn cũng nghe rõ mồm một lời mà Lam Hạo gọi Cốt tiên sinh trước khi hắn trực tiếp ngất đi trong vòng tay của nam nhân nọ. Một lần nữa, Chung Trương Sinh phải kinh ngạc đến mức đờ cả người ra. Lam Hạo vừa gọi Cốt tiên sinh là cái gì? Sư phụ?
Lam Hạo hắn nói sư phụ mình chính là Ưng Đạt Dạ Xoa. Nhưng Ưng Đạt Dạ Xoa thế nào cũng đã biến mất khỏi nhân gian này từ lâu, hơn nữa cho dù thế nào đi chăng nữa thì trong mắt của Chung Trương Sinh, Ưng Đạt Dạ Xoa là một người ôn văn nhã nhặn, cần kiệm lại ít lời, mỗi lời người nói đều chứa một hàm ý sâu xa chứ không phải là một người mang khí chất của một bậc vương giả thế này.
Từ đằng sau, một nhân tộc khác thuộc họ rắn xuất hiện. Hắn gọi Lam Hạo là chủ nhân, rồi đỡ Lam Hạo từ tay của Cốt tiên sinh.
Lúc này, từ đằng sau Cốt tiên sinh xuất hiện một ánh sáng vô cùng chói mắt. Từ trong ánh sáng đó, một nữ nhân vô cùng cao lớn và đầy đặn bước ra. Người này có tông giọng trong và cao, vừa xuất hiện liền nhìn xung quanh rồi nói: “Ta thật không ngờ là bỏ sót chỗ này.”
“Nguyệt Tranh, ngươi giải quyết chỗ này được không?” Cốt tiên sinh có vẻ rất thân thiết với người phụ nữ đó. Nàng ấy gật đầu, rồi từ trong ánh sáng, có rất nhiều người cùng bước ra, đưa những thú nhân tộc đã bất tỉnh trên đất đi qua ánh sáng.
“Còn nữ nhân đâu?” Nguyệt Tranh hỏi.
Chung Trương Sinh nói: “Dạ, thưa…. Là Lam Hạo bảo A Viên đi mở cửa, giải thoát cho những cô nương đó.”
Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày. A Viên sao? Thằng nhóc ấy ham vui cái gì?
Nói rồi, Diệp Lạc Hy liền chạy đi tìm A Viên ngay.
Chung Trương Sinh ôm vết thương của mình, khẽ nhăn nhó. Chẹp, đánh mà không được làm người ta bị thương, khó khăn thật đấy! Hắn cũng chỉ có thể cố gắng đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi. Nhưng vị nữ hán tử kia đã gọi hắn lại: “Này tiểu tử, cho ngươi.”
Nàng ném cho hắn một cái lọ dược. Chung Trương Sinh vụng về bắt lấy.
“Là vạn sự đại cát đan bậc ngũ phẩm đấy. Cho ngươi. Ngươi bị thương không nhẹ đâu.”
Chung Trương Sinh cầm lấy lọ dược, trợn cả mắt. Hắn đang cầm cái gì? Đan dược có cái tên lạ hoắc, lại còn là bậc ngũ phẩm?
“Người… người đừng cho ta. Quá quý giá rồi. Ta không thể nhận.” Chung Trương Sinh lắc đầu, có ý muốn đem lọ dược trả lại.
Chỉ thấy vị nữ hán tử ấy xua tay: “Ôi chao, ngươi đừng lo. Cái đó chỉ là hàng thứ phẩm do đồ đệ của ta luyện thành thôi. Không đáng giá gì cả đâu. Nếu ngươi thích, ta có thể tặng ngươi cả một rương.”
Chung Trương Sinh nghe đến đây, hắn thấy mạng hắn là muốn vong luôn rồi. Hàng thứ phẩm? Một rương? Ôi mẹ ơi, một viên ngũ phẩm đan dược có giá trị cả một gia tài đấy. Vậy mà còn nói sẽ cho hắn một rương sao? Đây là cường giả thế nào a?
Sau đó, Chung Trương Sinh mới bắt đầu nửa tin nửa ngờ về vấn đề Cốt tiên sinh kia có phải là Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh trong lòng hắn hay không.
Hắn cầm lọ đan dược, ngẩn ngơ đến đần cả người. Đang do dự xem có muốn uống hay không thì đột nhiên, từ trên trời, có hai người đang bay về phía hắn. Hai người vừa tiếp đất liền chạy nhanh về phía hắn. Người đầu tiên lao đến ôm chầm lấy hắn, nước mắt nước mũi tèm lem đó chính là Chung Nhược Đông.
“Hức! Oa! Đệ đệ của ta! Đệ chịu khổ quá! Đệ vất vả quá! Đại ca xin lỗi! Ta tới muộn mất rồi!”
Chung Trương Sinh bị ôm đến nghẹ thở, nhưng hắn cũng không còn sức để đẩy người này ra, chỉ đành nói: “Ca, buông đệ ra. Ngộp chết ta.”
“Ặc! Ta xin lỗi!” Chung Nhược Đông vội buông ra. Lại nhìn thấy trên người đệ toàn là vết thương, trong lòng dấy lên nỗi xót xa khôn tả. Lúc này, hắn mới nhìn thấy lọ đan dược trên tay đệ đệ, liền gặng hỏi: “Cái gì đây?”
Chung Trương Sinh nhìn lại lọ đan dược, nói: “A, là của bằng hữu của Cốt tiên sinh cho đệ.”
Chung Nhược Đông còn chẳng suy nghĩ nhiều, liền đoạt luôn cái lọ trước sự ngỡ ngàng của đệ đệ. Ban đầu, Chung Trương Sinh còn tưởng đại ca vẫn giận mình vì mình không tin lời huynh ấy nói, nhưng hành động tiếp theo của Chung Nhược Đông khiến Chung Trương Sinh choáng váng. Bên trong cái lọ không chỉ có dược đan mà còn có dược thủy, cho nên Chung Nhược Đông lấy viên đan ra, bóp miệng đệ đệ mình rồi nói: “Mau uống cho ta. Uống nhanh lên. Đệ mà có mệnh hệ gì thì dù đệ có làm ma, đại ca cũng sẽ xuống đó đưa đệ về.”
Chung Trương Sinh biết đại ca nhà mình không hề nói chơi. Nhưng hắn lại nói ngay: “Ca, từ từ. Đó là đan dược ngũ phẩm đấy, tác dụng có thể cứu một mạng người. Huynh vẫn là nên dâng cho thái….”
Hắn còn chưa nói xong, Đông Phương Viêm đã đập cho hắn một cái, khiến hắn ăn đâu mà mở miệng ra kêu. Chỉ trong một cái chớp mắt, cả thuốc lẫn dược đều chui tọt xuống bụng hắn. Điều thần kì xảy ra ngay tức thì. Tất thảy những vết thương đang rướm máu trên người Chung Trương Sinh đều phát ra ánh lục quang, tất thảy đều lành lại một cách nhanh chóng. Thậm chí, trước đó Chung Trương Sinh mất máu bao nhiêu, hắn đều hồi phục nhanh máu lại bấy nhiêu. Nhưng, hình như không có chút linh lực nào tăng lên.
“Hên quá! Đệ đệ tôi còn sống.” Chung Nhược Đông mắt ngấn lệ, ôm chầm lấy Chung Trương Sinh, nghẹn ngào. Ôi trời, tiểu bào đệ này của hắn. Đệ đệ mà xảy ra chuyện gì, Chung Nhược Đông sẽ ân hận cả đời mất thôi.
Chung Trương Sinh vẫn ngơ ngác nhìn thái tử vì sao lại cho phép hắn uống thứ này, thì Đông Phương Viêm vỗ vai hắn, nói: “Ngươi cũng là một báu vật của quốc gia ta đấy, Thái Phó ạ. Trí thông minh của khanh xưa nay chưa ai bì được đâu.”
Chung Trương Sinh liền cảm thấy cảm động vô cùng. Hóa ra hắn trong lòng đại ca cùng thái tử điện hạ lại chiếm được vị thế quan trọng đến vậy.
Khác với bên này đầm ấm, bên kia lại khá chật vật hơn. Bởi vì tiểu hầu tử A Viên mở ra tầng hầm đúng lúc mấy thú nhân giống cái bên trong đang có mấy người tới mùa động dục, thành ra đứa nhỏ này vừa mở cửa liền bị kéo vào trong. Nếu như không phải hầu tử có kỹ năng leo trèo giỏi, sợ rằng bây giờ đã bị làm mồi cho mấy thú nhân bên dưới rồi.
Cũng may là biểu tỷ hắn tới kịp, nhanh chóng giải quyết chuyện này bằng cách thổi một khúc bình tâm thanh âm, nhanh chóng ru ngủ những thú nhân này, mới cứu được A Viên xuống dưới. Đứa trẻ vừa lao vào vòng tay biểu tỷ của mình, lần đầu tiên A Viên bày ra biểu tình sợ hãi đến mức tái mặt thế này. Nàng thở dài. Sau đó, nàng cũng chỉ đành ru nó bằng một bài ca lãng quên, để A Viên ngủ ngon.
Đợi A Viên ngủ rồi, nàng cũng không rời nó nửa bước, luôn nhất nhất ôm lấy đứa trẻ này trên tay, miệng liên tục dỗ dành đứa bé này.
“Đại nhân, chủ nhân biểu hiện lạ lắm.” Hấp Huyết Xà ôm Lam Hạo chạy về phía nàng, gấp gáp nói.
Lam Hạo lúc này nhìn như một cái xác khô quắt. Nàng mới thở dài. Dù cho có chặn được cơn khát máu của Lam Hạo, nhưng hiệu quả khát máu vẫn còn. Đó là lý do vì sao cơ thể của Lam Hạo lại khô đến như vậy, đồng thời cũng đang có dấu hiệu phản phệ. Nàng cũng chỉ đành thở dài, sau đó nói: “Ngươi trông A Viên một chút, đặt tiểu tử này ra đi.
Hấp Huyết Xà nhẹ nhàng đặt Lam Hạo nằm xuống đất, rồi đỡ lấy hài tử A Viên từ Diệp Lạc Hy. Nàng từ từ nâng đầu đứa trẻ của mình lên, cắt một đường trên cổ tay của chính mình, để máu tươi chảy ra. Miệng Lam Hạo hơi mở, máu tươi từ cổ tay nàng chảy vào miệng của Lam Hạo, từng chút, từng chút một.
“Chủ nhân, người hiện tại đang là huyễn vương cảnh. Một giọt máu quý giá đến nhường nào chứ? Sao người lại hi sinh chính mình để làm gì?” Hấp Huyết Xà khó hiểu.
Nàng khẽ cười: “Không sao đâu. Máu này tiểu Bát muốn uống bao nhiêu cũng được.”
Điểm khác biệt giữa máu mà nàng cho Lam Hạo uống và máu nàng không thể cho tiểu tử này uống chính là, kim quang bao quanh. Máu không có kim quang bao quanh, chỉ là máu bình thường, được xem là loại để bao bọc da thị nàng. Còn máu có kim quang bao bọc thì khác. Đó chính là máu luân chuyển trong đan điền và kinh mạch của nàng, tuyệt đối không thể đem ra.
Được một lúc, Diệp Lạc Hy thu máu, cổ tay cũng liền lành lại. Lam Hạo cũng không còn trong tình trạng “khô quắt” như ban nãy nữa, mà lúc này, trông hắn giống như một người đang ngủ bình thường hơn.
“Lạc Hy, đã cứu hết tất cả mọi người, không còn sót lại người nào rồi.” Nguyệt Tranh nói lại với nàng.
Nàng khẽ gật đầu, đáp: “Được, ngươi về Vạn tộc thành đi.”
Hạng Nguyệt Tranh nhìn nàng một lúc, hỏi: “Chừng nào ngươi tính về Vạn tộc thành?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nhận lại A Viên, nói: “Có lẽ là một thời gian nữa đi. Ta muốn dùng chút thời gian rảnh rỗi này đi thu thập lại thần hồn của phụ mẫu cho A Viên. Đợi khi nào họ quay lại, ta sẽ về Vạn Tộc Thành.”
Hạng Nguyệt Tranh gật đầu. Sau đó lại nói thêm: “Hôm qua, Chu Sa có gửi lại thư cho chúng ta, nói là Ma giới dạo gần đây có sự biến động không hề nhẹ. Đế Quân cũng như Ma Tôn, còn cả Quận chúa và Thiên Hậu cũng thay đổi một cách kỳ lạ. Lạc Hy, dạo này ngươi nhớ cẩn thận.”
Nàng gật đầu. Hạng Nguyệt Tranh an tâm đưa mọi người rời đi, cả khu rừng trống lúc này cũng chỉ còn lại Diệp Lạc Hy, mấy vị tinh lình, Lam Hạo, Hấp Huyết Xà cùng song Chung, Đông Phương thái tử.
“Về Chung gia thôi.” Nàng nói.
Dưới chân họ xuất hiện một mảng sáng lớn. Đoạn, tất cả đều biến mất. Chỉ còn lại mấy vị tinh linh ở lại dọn dẹp sạch sẽ, cũng như khôi phục lại mảng rừng đã gây ra quá nhiều bi thương này.