Chung gia trên dưới lớn nhỏ đều đồng loạt quỳ xuống cúi đầu: “Mong đại nhân tha cho Chung gia chúng ta một con đường sống.”
Diệp Lạc Hy nhìn Chung Nhược Đông, để hắn đỡ cha mình dậy rồi, nàng mới nói: “Ta cũng không phải loại nhỏ nhen. Ngươi còn vái ta thêm nữa, ta tổn thọ mất thôi.”
Nàng mà dám làm gì Chung gia, tên đó nhất định sẽ hiện hồn về bóp cổ nàng mất thôi! Hắn không vác đao ra chém nàng ba trăm nhát mới là lạ đó!
Chung lão gia nghe thế, mới thở phào nhẹ nhõm. Chung gia hôm nay đắc tội với đại nhân vật tầm cỡ thế này, đúng là đại họa khó lường. Cũng may người này cao thượng, chưa một chưởng đánh chết con trai ông đã là đại phước lắm rồi. Đã vậy, người này không chỉ không chấp nhặt những chuyện này, còn đồng ý chữa bệnh cho Chung tiểu thư.
Đại sảnh Chung gia lúc này chỉ còn lại mấy người. Diệp Lạc Hy, Chung Nhược Đông, Chung Trương Sinh, Chung Hương, hai nữ hầu cận của Chung Hương, Đông Phương Viêm cùng tả hữu hộ vệ của hắn, Lam Kiêu và Hàn Khuyết.
Diệp Lạc Hy sau khi dùng linh lực để dò xét, căn mạch của Chung Hương, vừa giảng giải cho ba người Đông Phương Viêm, hai huynh đệ họ Chung về cách để đưa linh lực ra ngoài và thâm nhập vào người của người khác.
Nhờ vào linh lực của Diệp Lạc Hy, cả người Chung Hương xưa nay vốn mệt mỏi, nặng nề, thậm chí là nóng bức đến khó tả nay lại giống như được một dòng suối mát lành đổ vào, cảm thấy cả người khoan khoái và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nàng khẽ nhắm mắt, cảm nhận được phút thư thái vốn có của mình.
Sau khi kiểm tra xong cho Chung Hương, Diệp Lạc Hy liền kết luận: tình trạng này của Chung Hương chính là độc căn quá mạnh, không biết kiểm soát. Tâm độc ăn sâu vào kinh mạch, làm hư hại kim đan, đồng thời cũng phá hủy dần chính mình, khiến bản thân chết dần chết mòn.
Việc đầu tiên nàng làm, chính là mượn máu của Chung Trương Sinh để thay máu cho Chung Hương. Nhưng bởi vì thân thể Chung Hương yếu ớt, không thể tu luyện, cho dù có tu cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới học đồ sư, không thể nào tiến xa hơn được. Cho nên, bắt buộc Diệp Lạc Hy phải thay máu của Chung Hương từ từ, mỗi ngày, từng chút một.
Để tránh cho việc Chung Trương Sinh mất máu mà chết, nàng đã cho tên này ăn một viên Hoàn Huyết Đan, có tác dụng đúng như tên gọi của nó, chính là hồi phục lại số máu đã mất rất nhanh. Công việc của thay máu đúng như tên gọi của nó. Từ hai bên cổ tay của Chung Hương, nàng rạch một đường ứa máu. Nhưng bởi vì trong người của Chung Hương bây giờ đã thấm nhuần linh khí của Diệp Lạc Hy, cho nên máu của Chung Hương không tùy tiện chảy ra ngoài. Nàng cũng rạch một đường trên máu của Chung Trương Sinh, đồng thời sử dụng thủy huyết thuật để đưa máu của Chung Trương Sinh truyền sang cho Chung Hương, đồng thời đầu kia lại đẩy máu độc ra ngoài.
“Thật kỳ diệu.” Bọn họ đều trợn mắt kinh ngạc.
“Ta không ngờ được thủy căn lại hữu hiệu đến vậy.” Đông Phương Diễm trợn mắt.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng, thủy căn chính là phế căn linh. Chẳng qua là bọn họ không biết khai thác sức mạnh của chúng mà thôi. Thực ra, chẳng có căn linh nào là phế, mà chỉ là người có được nó không biết cách áp dụng chúng mà thôi.
Một nén nhang trôi qua, sắc mặt của Chung Trương Sinh cũng trở nên tái mét vì mất máu, Diệp Lạc Hy mới ngừng lại và chữa lành vết thương cho cả hai.
“Hôm nay chỉ tới đây thôi. Mỗi ngày ta đều sẽ đến thay máu cho ngươi.” Nàng nói với Chung Hương bằng một thái độ vô cảm, xong rồi đứng dậy, để lại thêm một viên hoàn huyết đan cho Chung Trương Sinh và kéo Chung Nhược Đông, Đông Phương Viêm ra ngoài.
“Ca, huynh không sao chứ?” Chung Hương vội đỡ Chung Trương Sinh đứng dậy. Hắn lắc đầu nói bản thân mình không sao. Nhnưg cho dù có sao thật, hắn cũng buộc lòng phải nói như vậy.
Hôm nay hắn chính là quá mức lỗ mãng, quá mức khinh địch và còn không tin tưởng lời huynh trưởng cảnh cáo, một hai bất chấp đều chính là muốn cùng vị cường giả kia đối đầu. Cốt tiên sinh đã chấp hắn một tay hai mắt, vậy mà hắn dù đánh trúng người ta một cọng tóc cũng không thể nào đánh được.
“Ca không sao.” Hắn xoa đầu Chung Hương, cười gượng gạo: “Hôm nay ca mới hiểu rõ được câu nói “sông dài bể rộng, thế gian muôn màu, núi cao ắt có núi cao hơn” là như thế nào. Hôm nay chúng ta may mắn gặp được vị cường giả rộng lượng, không tính toán lên bao nhiêu mạng người vô tội của Chung gia, chỉ muốn cho ta chút trừng phạt nho nhỏ. Người không đoạt mạng ta đã là phước lắm rồi.”
Kẻ mà khiến cho vị thái tử cao ngạo như Đông Phương Viêm phải cúi đầu hạ mình, hẳn thiên hạ này chưa ai có thể làm được đến bậc này. Chắc chắn vị Cốt tiên sinh kia còn vĩ đại hơn những gì hắn thể hiện ra bên ngoài. Bất giác, trong lòng Chung Trương Sinh dấy lên cảm giác hối hận khôn tả. Nếu như lúc đó hắn nghe lời đại ca, bớt lỗ mãng, bớt khinh địch, thì có lẽ hắn đã được cường giả để mắt đến, cũng như ca ca mà chỉ lối cho hắn rồi.
Chung Hương lắc đầu. “Ca, không sao hết. Ca còn có muội.”
Ánh mắt của Chung Hương nhìn theo bóng dáng của vị Cốt tiên sinh kia, chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên cảm xúc kỳ lạ mà nàng chưa từng cảm thấy qua trước đây. Giống như, trái tim nàng hôm nay đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Giống như, nàng đã bị khí chất của người kia thu hút, mặc dù cho người nọ hiện thời có lạnh nhạt với nàng đến bực nào. Ánh mắt của Chung Hương nhìn về phía bóng dáng của Cốt Tử, bất giác gương mặt thiếu nữ khẽ ửng đỏ.1
Mà bên ngoài, Diệp Lạc Hy đứng dựa cửa, nhìn hai người trước mắt đang dùng ánh mắt tò mò nhìn nàng.
“Đại thánh, chỉ cần như vậy thôi sao?” Đông Phương Viêm nhíu mày, hắn đã nhận ra có gì đó không đúng.
“Ngươi nhận ra rồi à?” Nàng mỉm cười.
“Đại Thánh, người chỉ thay máu chứ không phế đan tiền hoặc loại bỏ độc căn ra khỏi người muội ấy, cho dù có thay máu thì độc căn vẫn không được kiểm soát và ăn mòn tất cả sao? Thay máu cũng không được ích gì.” Chung Nhược Đông nhíu mày.
“Cứ như người đang trừng phạt Thái Phó vậy.” Đông Phương Viêm cũng gật đầu phụ họa theo.
Diệp Lạc Hy gật gù nói: “Thông minh ra rồi đó."
Hai người Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm nín lặng. Tiểu tử/Chung nhị thiếu kia thảm rồi. Chung gia thì may mắn không gặp phải người tàn nhẫn, nhưng Chung Trương sinh thì không may mắn như Chung gia. Hắn quỷ xui xẻo đụng phải người thù dai rồi.
Nhìn hậu bối tái mặt nàng khẽ cười, tiếp lời ban nãy đang nói dở: " Thay máu chỉ là biện pháp tạm thời, không phải là cách dài lâu.” Nàng nói: “Muốn cứu được muội muội ngươi, có tổng cộng ba cách. Một là tìm người có chung dòng máu với nàng, tiếp tục thay máu trường kì để sống, mỗi tháng một lần.”
Cách này vừa nghe xong, cả Đông Phương Viêm cùng Chung Nhược Đông đều lắc đầu cảm thán. Quá tàn nhẫn, quá vô nhân tính rồi. Ai đời lại sống bằng cách nhờ vả máu của người khác như vậy, có khác gì đoạt mạng người hàng loạt đâu?
“Hai chính là, phế bỏ đan tiền của nàng, nàng sẽ mãi trở thành phế nhân.”
Cách này không hề ổn chút nào! Chung Hương dù sao cũng là hậu duệ mạnh nhất đời này của Chung gia. Nàng không thể trở thành phế nhân, trở thành nỗi ô nhục của Chung gia như vậy được!
“Đại thánh, người nhất định phải có cách chứ?” Chung Nhược Đông nhìn nàng, đầy chờ mong. Nếu như cách thứ ba không khả thi nữa, hắn sẽ nhìn cảnh muội muội sống bằng máu của người khác, hoặc nhìn nàng trở thành phế nhân một đời. Hắn đều không muốn chuyện đó xảy ra. Muội muội kia của hắn đã yểu mệnh vì bị hạ độc rồi, bây giờ lại nhìn muội muội còn lại sống một đời chật vật, thân là ca ca, sao hắn nỡ?
“Cuối cùng chính là, tìm cho nàng một linh thú bổ trợ, cùng nó song phương khế ước là được.” Nàng mỉm cười.
Hả?
Cả hai vãn bối ấy nhìn nhau, dường như không hiểu lắm lời nàng nói. Cách cuối cùng, dường như nó dễ dàng một cách không tưởng luôn ấy.
“Luyện đan sư và luyện khí sư, chủ yếu thứ bọn họ cần chính là hỏa căn. Nhưng tại sao một số luyện đan sư rất nổi tiếng không có hỏa căn vẫn là luyện đan sư?” Nàng hỏi.
Hai người nhìn nhau, rồi đồng thanh trả lời: “Là khế ước thú hỏa căn!”
Nàng gật đầu: “Thông minh ra rồi đó!”
Đông Phương Viêm liền nói: “Cho nên, chỉ cần tìm được linh thú có căn linh phù hợp thích ứng với nàng, giúp nàng khống chế độc căn là được rồi, phải không ạ?”
Diệp Lạc Hy gật đầu, vỗ tay tán thưởng: “Học thật nhanh. Đúng là vậy đó. Chung Tử Phàm, hắn năm đó độc căn chứa đến chín loại độc tố, trong trận đại chiến với Đại Kinh Ngư, hắn suýt chút nữa bạo độc căn mà chết. Cũng may Tam Lang nhặt mạng hắn về. Đương nhiên là sau khi rút bớt độc trong máu của hắn, ta đã cho hắn ký khế ước thú liền với một linh thú, có tên gọi là Thiên Minh Linh Miêu.”
Thiên Minh Linh Miêu chính là một con mèo trắng nhỏ xíu, đã vậy chân còn ngắn mà lùn, chân thì bông xù, ngoài thiên phú chữa trị ra thì nó chẳng làm được gì. Cho nên, nó bị xếp vào hàng thứ cấp linh thú, không có gì to tát cả. Nhưng mà….
Năm xưa, không ai trong tộc biết được vì sao cụ tổ lại có thể khống chế độc căn giỏi đến như vậy, thậm chí là còn trở thành một vị chí tôn thiên hạ. Thật không ngờ là ngài lại ký khế ước cùng Thiên Minh Linh Miêu.
Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm bất giác nhìn nhau, sau đó thở dài. Có lẽ bởi vì ông ấy cho rằng linh thú của mình là một Thiên Minh Linh Miêu, cho nên mới cảm thấy xấu hổ mà không dám nói ra sao?
“Đại Thánh, tại sao lại là Thiên Minh Linh Miêu mà không phải là loài nào khác? Không lẽ là bởi vì thiên phú chữa trị của nó sao?” Chung Nhược Đông tò mò.
“Không hẳn.” nàng lắc đầu: “Là bởi vì thiên phú chữa trị của Thiên Minh Linh Miêu nằm trong nhóm bạch căn.”
“Bạch căn?”
“Các ngươi không được dạy sao? Bạch căn chính là nhóm căn linh có năng lương tốt đẹp, nằm trong nhóm căn linh của linh thú dễ dàng tìm kiếm và có được trong nhóm căn linh bạch căn đó a. Là đồ tốt.”
Nhìn hai vãn bối ngây người không hiểu, Diệp Lạc Hy liền bắt đầu phổ cập kiến thức giáo dục sơ đẳng cho hai người họ: “Thế này nhé. Năng lượng mà các ngươi thường thấy mà thường sử dụng, chính là năng lượng tự nhiên, có tên gọi là căn linh nguyên tố, bao gồm: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, băng, phong.”
“Nhưng căn linh mà một kẻ được sở hửu khắp thiên hạ này không chỉ có mỗi nguyên tố căn linh mà còn có những còn có căn linh đặc biệt hơn và chúng được chia làm bốn nhóm.”
“Giống như thứ lần trước giúp ta khôi phục cả căn phòng, gọi là không gian căn linh. Nó chính là một trong những căn linh thuộc nhóm thứ nguyên.”
“Khác với hai nhóm căn linh nhóm thứ nguyên và nhóm nguyên tố, căn linh sinh ra từ năng lượng tốt đẹp được gọi là bạch căn. Ngược lại với bạch căn chính là hắc căn, sinh ra từ năng lượng hắc ám, bóng tối. Bạch căn và hắc căn có tác dụng kìm chế và bổ trợ lẫn nhau.”
“Chữa trị căn linh và độc căn chính là hai ví dụ của hai nhóm khắc chế nhau này. Trong bạch căn, ngoài chữa trị ra thì các ngươi còn có chúc phúc căn linh, tâm linh căn linh và thôn phệ căn linh. Không nhất thiết các ngươi phải tìm đến linh thú có căn linh chữa trị, các ngươi có thể tìm những linh thú có căn linh còn lại.”
“Tuy nhiên, bạch căn là linh thú trong tự nhiên thường vô cùng hiếm. Không phải muốn đi tìm thì có liền. Chỉ là dễ tìm nhất chính là những linh thú thuộc nhóm chữa trị căn linh và chúc phúc căn linh mà thôi. Tùy các ngươi muốn để nàng chọn lựa.”
Nàng vừa phổ cập xong kiến thức giáo dục cấp sơ đẳng cho hai vãn bối nghe, cả hai người liền ôm đầu quỳ gục xuống. Ôi chao, đây là cái kiến thức gì? Ngôn ngữ thần thánh sao? Tự nhiên dược khai sáng kiến thức của những kẻ sống từ một ngàn năm về trước, cả hai người họ liền thấy đau đầu muốn xỉu rồi.
“Cho nên, chỉ cần muội muội ký khế ước cùng linh thú này, nàng nhất định sẽ không sao ư?” Chung Nhược Đông ôm đầu đau như búa bổ vì mớ kiến thức mới toanh, lạ hoắc này, nhìn thiếu niên trước mặt, cầu một câu khẳng định.
Diệp Lạc Hy không đáp, chỉ gật đầu khẳng định. Nàng lại nói: “Tuy nhiên, còn phải xem ý muội muội ngươi muốn thế nào, linh thú là gì mới được. Bây giờ là thời bình, nàng còn có thể thoải mái để chữa cho thân thể tốt lên rồi mới lập thú khế ước. Còn nếu thời của cụ tổ các ngươi đang là quãng thời gian mở rộng lãnh thổ đất nước đến một khoảng nhất định, chiến tranh nội địa xảy ra triền miên. Thêm vào đó là đại kình ngư làm loạn ngoài khơi, hại chết nhiều sinh linh vô tội, ta không thể ngay lập tức tìm được linh thú nào tốt hơn cho hắn, chỉ có thể bắt đại Thiên Minh Linh Miêu.” Nàng giải thích.
Chung Nhược Đông gật đầu đã hiểu.
“Quãng thời gian này đừng cho muội muội của ngươi ăn đồ ăn bổ dưỡng. Chọn đồ thanh đạm, dễ ăn, nhẹ người đi.” Nàng vừa nói, vừa vỗ vai Chung Nhược Đông.
Chung Nhược Đông cúi đầu cảm tạ nàng, lại nói: “Đa tạ, Đại Thánh.”
Nàng lắc đầu: “Không. Đừng đa tạ ta, hãy đa tạ cụ tổ của ngươi. Bởi vì đây là điều ta đã hứa với hắn, không phải với các ngươi.”
“Đại thánh, người có muốn dùng bữa không?” Chung Nhược Đông hỏi nàng: “Tuy ta không biết khẩu vị của người như thế nào, cho nên ta đã đặt bàn ăn ở hương lầu gần đây nhất. Người có muốn đến không?”
Diệp Lạc Hy ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Cũng được. Đến đó vậy.”
Đột nhiên, một cánh bướm trắng xuất hiện xung quanh người nàng, nàng thì thầm vào nó, nói: “Tìm tiểu hầu tử về đây.”
Cánh bướm trắng ấy như nhận lệnh, rồi biến mất.
“Đại Thánh, thứ đó là gì? Một loại linh thú sao?” Đông Phương Viêm tò mò.
“À, không. Đó là một loại linh điệp truyền tin.” Nàng lắc đầu: “Thời này các ngươi huấn luyện bồ câu để đưa thư, nhưng còn thời của ta, chúng ta truyền tin cho nhau bằng cách liên kết nhận thức, hoặc là linh điệp truyền tin. Thứ này có thể ẩn thân, không bị phát hiện. Năng lực của nó chính là mượn lực từ chủ nhân. Chủ nhân càng mạnh thì linh điệp càng mạnh. Thông tin truyền đi sẽ là tuyệt đối an toàn.” . Tiên Hiệp Hay
Lại một kiến thức mới được khai sáng. Hai người họ liền cảm thấy, cường giả của một ngàn năm trước, đúng là một người đến một người đều vô cùng vô cùng lợi hại a.
Diệp Lạc Hy vừa mới bảo linh điệp đi một chút thì từ trên không trung, có một thứ gì đó màu đen lao vụt tới. Cảm nhận được linh lực quen thuộc, nàng liền đưa tay ra đỡ lấy. Từ trên trời, một đứa nhỏ nhảy xuống chỗ nàng, được nàng tiếp bằng cả hai tay.
“Biểu ca! Huynh xem nè! Hôm nay ta đã mua hết toàn bộ điểm tâm của lễ hội rồi! Ta nhất định sẽ có điểm tâm ăn cả đời, ha ha ha ha.” A Viên một tay cầm cái túi màu trắng đựng toàn bộ điểm tâm trong thành, một tay đang nắm một thứ bùi nhùi gì đó, nhìn giống như là tóc vậy.
Diệp Lạc Hy hai tay đang giữ hai bên hông của A Viên, đứa trẻ lơ lửng giữa không trung, miệng liếng thoắng một hồi dài làm ba người trưởng thành ở bên cạnh đều cảm thấy đau đầu. Nàng cũng chỉ có thể chặn miệng thằng nhóc này bằng một câu: “A Viên, tóc này là tóc của ai đây? Ta nhìn rất quen.”
Đứa bé nhìn đến tay mình, liền tủm tỉm cười xấu xa rằng: “Hí hí hí, của một kẻ đáng ghét. Không cho biểu ca biết được đâu.”
Diệp Lạc Hy vừa nhìn liền biết tỏng là tóc của ai rồi. Cái màu sắc vàng lòe loẹt này còn không phải là đặc trưng hoàng tộc người Xuyên quốc sao? Nói thằng nhóc này còn không gây sự mới là lạ đó! Nàng cũng chỉ đành hết cách, đưa tay kéo hai cái má bính bầu của đứa bé mà mắng rằng: “Xú tiểu tử, mới có mấy tuổi đầu mà cũng dám làm ra vẻ thần bí trước mắt biểu ca ngươi.”
“A! Đau đau đau! Biểu ca, đệ sai, đệ sai, đệ biết sai rồi!” Đứa bé la oai oái, dãy dụa, lắc đầu nguầy nguậy.
“Còn nói là biết sai rồi sao? Lần trước đệ cũng nói là biết sai, nhưng có chịu sửa đâu? Đệ giống ai thế hả? Nương thân và phụ thân đệ cũng không có tính cách thế này đâu! Lần sau tốt hơn hết vẫn là nên tránh học thói xấu của bọn hắn giùm ta đi.” Câu cuối cùng Diệp Lạc Hy nói nhỏ đủ cho hai người nghe, tránh cho việc hai tên nhóc chúa tò mò kia lại hỏi nàng một đống câu hỏi kỳ quặc.
A Viên nghe xong dẩu mỏ. Rõ ràng là hắn đã hỏi qua bốn tên đại ác ma kia rồi mới hành sự. Cớ sao vẫn bị mắng là thế nào?
Nàng ôm đứa bé lên, nói: “Được rồi. Về rồi thì cùng ta dùng bữa đi. Hôm nay ngươi may mắn được thái tử ca ca đây đặt bàn trước, cho ngươi ăn uống thỏa mãn một bữa.”
A Viên nghe thế, liền quay sang nhìn người được Diệp Lạc Hy gọi là thái tử, theo lễ gật đầu một cái, nói: “Đa tạ thái tử ca ca.”
Đông Phương Viêm nhìn đứa trẻ bốn tuổi được Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh bế trên tay, trong mắt không biết có bao nhiêu hiếu kỳ a hiếu kỳ. Không hiếu kỳ mới là lạ. Một đứa bé bốn tuổi, lại có thể độn phong quỹ, thâm nhập vào Chung phủ mà thần không biết quỷ không hay. Thậm chí là khi đứa bé này xuất hiện, đến Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm đều không phát giác ra ý thức của tiểu oa đầu này. Khả năng che giấu quả thực quá là tốt.
Mặc dù hắn đã được nàng giới thiệu vào tối hôm qua, nhưng hôm nay, đây mới là lần gặp mặt chính thức của hầu tử và hai vị linh vương, linh hoàng trước mắt, những vị cường giả yếu xìu như con kiến đối với biểu tỷ, nhưng lại là kẻ mạnh hơn hắn. Trong lòng tiểu hầu tử đột nhiên dấy lên cảm giác muốn dùng côn đánh ba trăm hiệp với người ta a.