Đại sảnh của tòa tháp chính Chung Gia Các vô cùng rộng lớn và đông người một cách tấp nập. Diệp Lạc Hy thong dong bước đi, bên cạnh nàng là một tiểu tử hết nhìn đông lại ngó tây, luôn miệng tò mò hỏi liên tục.
“Tỷ, cái đó là cái gì? Thật cao.” Đứa nhỏ chỉ tay về phía thứ đỏ rực, phát ra ánh sáng vàng, chiếu rọi khắp nơi mà tò mò.
“Đó gọi là đèn Lưu Tinh Quang, chạy bằng năng lượng quang căn.”
“Tỷ, tỷ nhìn xem, chỗ đó thật náo nhiệt. Rõ ràng đều là chỗ đông người, sao bọn họ lại cần lắm kẻ hộ tống đến vậy? Không sợ gây chú ý sao?” Đứa nhỏ lại chỉ về một phía vô cùng đông người. Đi trước là một thư sinh vô cùng văn nhã, theo sau hắn là một đám nô tỳ đình đình đám đám, vô cùng phô trương.
“Đó là công tử nhà giàu. Ở những nơi có lắm thị phi thế này, càng phô trương thanh thế thì càng dễ luận địa vị và tôn ti, đồng thời cũng nhận được sự ưu ái hơn của chủ nơi này.”
“Tỷ, nếu như bây giờ ngươi bộc lộ bản thân ngươi là chủ của một tòa thành rộng lớn bằng cả Huyền Minh lục địa và Địa Hải, Nam Hải cộng lại, liệu ở đây có thể luận tôn ti hay không?”
“Đệ quan tâm làm cái gì? Ở đây không phải là Tam Thiên. Ta phô trương thanh thế, chẳng khác nào ngộ sát sinh linh vô tội cả. Với lại, địa vị của ta ở đây có thể ngang hàng với một bậc thiên tử. Ta không muốn đi đâu cũng có kẻ cúi đầu tung hô đâu, phiền phức lắm.” Nàng lắc đầu.
“Ta từng nghe nói tỷ là một trong bốn vị Dạ Xoa Đại Thánh được tôn thờ nhất trong Lục Địa Thất Hải. Ta cũng có nghe giai thoại, rằng năm đó tỷ đột nhiên biến mất không để lại tung tích gì. Tại sao vậy?”
Nàng nghe đứa nhỏ này hỏi lại, chợt nhớ đến vài chuyện. Năm đó, khi nàng đã trở thành một trong Tứ Thánh của Lục Địa Thất hải, được tôn thờ như một vị thần, dù cho năng lực của nàng lúc đó chưa thể đạt đến cảnh giới của thần. Đột nhiên, nàng lại biến mất không rõ tung tích như vậy, khiến người đời đàm tiếu, bàn tán, thậm chí lắm kẻ còn chia nhau đi tìm nàng. Đó là bởi vì Thiên giới sợ thanh thế của bốn vị Dạ Xoa làm cho các thần tiên khác đều bị lu mờ tên tuổi, cho nên Đế Quân đã buộc lòng phải ra tay một cách âm thầm.
Hắn đến gặp nàng, buộc nàng phải ngay lập tức từ bỏ địa vị của mình. Thời đó, bởi vì nàng tôn thờ hắn như phụ mẫu, lại luôn nhất nhất nghe lời của hắn, cho nên nàng mới từ bỏ tất cả, âm thầm rời đi, xóa toàn bộ vết tích của mình như thể con người tên là Ưng Đạt Dạ Xoa chưa từng tồn tại. Ba vị Dạ Xoa kia, ngoài Bằng Di Dạ Xoa may mắn gặp được những kẻ tôn thờ Tà Thần, cho nên đã cùng bọn họ gia nhập, tránh được tai mắt của Đế Quân nên thoát chết. Còn hai vị kia… theo lời của Bằng Di kể lại cho nàng nghe thì, một người chính là bị luyện thành tiên dược, người còn lại bị giam trong Nghiệp Hỏa, đến năm thứ ba trăm thì tiêu tán thành mây khói.
“Tỷ! Tỷ! Biểu tỷ! Biểu thái bà!”
A Viên nhìn Diệp Lạc Hy ngẩn ngơ như người mất hồn, nhịn không được mà hét ầm lên. Hét không nổi, liền há miệng định cắn nàng một cái rõ đau thì Diệp Lạc Hy đã rụt tay lại, đồng thời quay đầu xách cổ áo đứa nhỏ này lên, nhíu mày: “Muốn cắn ta? Có tin ta cạo trọc cái đuôi của đệ hay không?”
A Viên bĩu môi, phùng má mà dỗi nàng ra mặt: “Ai kêu tỷ như người mất hồn làm gì? Đi đứng không cẩn thận. Lúc nãy không phải ta sống chết kéo ngươi lại, sợ rằng cái xe ngựa kia đã bị ngươi đả thương rồi.”
Nàng mới nhận ra, bản thân đang đứng ở nơi có nhiều xe ngựa qua lại nhất, mới giật mình điểm mũi chân nhảy hai cái lùi lại, đứng gọn vào một góc nhỏ.
“Ta xin lỗi, là do ta thất thần rồi. Nãy giờ ta không vô tình ngộ sát ai chứ?” Nàng gãi gãi đầu, thả A Viên ra.
Đứa nhỏ lắc đầu, hắn nói: “Ngươi không đả thương ai cả. Có điều ngươi ngẩn ngơ lâu quá, sắp đến giờ đấu giá luôn rồi kìa.”
Nàng nhìn trời, phát hiện ra đúng như A Viên nói, liền nhanh chóng kéo đứa nhỏ này vào trong. Theo sự chỉ dẫn của hộ vệ nơi này, A Viên và Diệp Lạc Hy đều đến được một vị trí khá cao ở tầng sáu. Ở đây nàng có thể nhìn bao quát xung quanh, đồng thời có thể thấy được kha khá thứ thú vị vô cùng.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế của mình, đồng thời cũng lấy bên hông ra một tỏa linh nang nhỏ bằng một bàn tay nam tử, ném qua cho A Viên, nói: “Cho đệ ăn vặt. Đừng ăn nhiều quá, tối đầy bụng ngủ không được mà mai cũng không thể ra khỏi nhà xem hội. Còn nữa, lát nữa ta làm gì, đừng để tâm.”
A Viên nhận lấy túi điểm tâm, liền ngồi ngoan ngoãn xem kịch. Hắn từng nghe rất nhiều người trong thành nói rằng Diệp Mi và Diệp Thanh là chưởng quản toàn bộ tiền tài và kinh tế của tòa thành mà biểu tỷ trị vì. Tuy nhiên, bản lãnh lợi hại của hai người họ đều là do Diệp Lạc Hy truyền tụ lại cho mà phát triển mạnh mẽ tới bây giờ. Hắn thiết nghĩ, đây là một nơi kiếm tiền vô cùng vô cùng tốt, nếu như biểu tỷ thật sự ra tay, liệu rằng so với Diệp Thanh, Diệp Mi – hai con người (thực ra là đại tinh linh) được mệnh danh là con sói đầu đàn trên thương trường khắp lục địa thất hải này – thì người đã dạy bọn họ trở thành như vậy ra tay thì sẽ kinh khủng như thế nào đây?
Đương nhiên, Diệp Lạc Hy hiện tại ánh mắt màu lưu ly dưới lớp mặt nạ bằng sứ lại không cho A Viên nhìn thấy bất cứ một biểu cảm nào của nàng. Nhưng từ dáng ngồi tự do và phóng khoáng hiện tại, cùng với cử chỉ thường gõ ngón trỏ lên thành ghế theo một nhịp nhất định quen thuộc kia, A Viên có thể biết rằng, Diệp Lạc Hy đang lên kế hoạch trong đầu.
Mà biểu tỷ đã lên kế hoạch thì A Viên hắn chỉ có thể ngồi yên quan sát mà thôi.
Diệp Lạc Hy có một thói quen, khi nàng suy nghĩ thì ngón trỏ sẽ tự động gõ vài nhịp lên thành ghế. Ánh mắt của nàng nhìn về phía khán đài, im lặng và quan sát. Theo như thông tin mà linh điệp của nàng nghe ngóng được về thì, hôm nay có ba món hàng đấu giá được người ta săn đón nhiều nhất.
Một chính là, lò luyện đan Ngọc Phỉ Thúy một ngàn năm tuổi, nghe đồn là từng được Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh sử dụng.
Hai chính là, một đôi nhân thú, một miêu tộc và một là xà tộc.
Ba chính là, đan dược lục phẩm của nàng.
Đột nhiên, Diệp Lạc Hy lầm rầm trong miệng gọi một tiếng: “Ảnh Vệ, Ám Vệ.”
Ngay lập tức, từ trong cái bóng của Diệp Lạc Hy kéo dài ra một chút, hai thân ảnh hắc y mặc áo choàng đen xuất hiện, cung kính quỳ xuống đằng sau lưng Diệp Lạc Hy.
“Chủ nhân có gì sai bảo?”
“Tra xem, trong danh sách mất tích của ta, có ở khu vực Đông quốc không. Nếu có, lập tức báo cáo lại cho Kim Sư và Nguyệt Tranh, nên làm thế nào thì làm thế nấy đi.” Nàng không hề quay lại nhìn hai người mà ra lệnh cho họ.
“Chủ nhân, nếu chuyện này có liên quan đến hoàng tộc thì sao ạ?” Ảnh Vệ - hắc y nhân bên phải ôm quyền hỏi nàng.
Đông quốc tuy không phải là quốc gia có tiềm lực mạnh mẽ ở Huyền Lạc đại lục, nhưng lại là một trong Ngũ quốc của Huyền Lạc, có nhiệm vụ cân bằng thế lực trong và ngoài giữa năm quốc gia lớn nhất của Huyền Lạc đại lục với nhau, tạo nên một thế kìm kẹp nhau giữa năm đất nước này và giữ nền hòa bình suốt hơn một ngàn năm qua của Huyền Lạc đại lục. Nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến hoàng tộc Đông quốc mà bắt buộc bọn họ phải ra tay, sợ rằng trong thời gian này Đông quốc đại biến động, sự cân bằng và yên bình của Huyền Lạc đại lục sẽ bị phá vỡ.
Diệp Lạc Hy nàng chỉ nói: “Nếu như chuyện này thực sự có liên quan đến Hoàng tộc thì hãy báo lại cho ta. Chuyện này ta thực muốn ham vui một chút.”
Hai người họ nhìn nhau. Dù sao Quang Minh thành này, tuy nó nằm ở Đông quốc, nhưng lại là một trong những nơi mà chủ nhân đã đặt nền móng của chúng từ những ngày đầu tiên thuở sơ khai, cũng được xem như là tâm huyết của chủ nhân. Nếu chủ nhân muốn quản, phận hai người họ chính là giúp sức nàng tới cùng.
“Vâng!” Hai người lập tức nhận lệnh, rồi biến mất.
Buổi đấu giá bên dưới cũng vừa vặn bắt đầu.
Hồng y nữ tử, xinh đẹp như hoa xuất hiện, đôi mắt thanh tú sáng như vì sao, mỉm cười nói vào đạo cụ khuếch âm: “Kính chào quý vị quan khách. Tiểu nữ Lộ Lộ, là người chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay. Như các vị đã biết, Chung gia chúng tôi xưa giờ làm ăn để chữ “tín” lên hàng đầu. Tất cả những vật phẩm đấu giá hôm nay đều được chúng tôi kiểm định uy tín chất lượng rất rõ ràng bởi những cường giả của Chung gia. Thể lệ chính là, ai đưa ra giá cao hơn sẽ thắng. Cuộc đấu giá xin được phép bắt đầu.”
Nàng vừa dứt lời, liền quay lại đằng sau. Một thiếu niên cẩn thận đem lên một khay đỏ, bên trong có một chiếc lư bằng ngọc phỉ thúy. Đó chính là lò luyện đan một ngàn năm tuổi trong truyền thuyết, được đồn đại rằng đã được Ưng Đạt Dạ Xoa dùng qua.
“Vật phẩm đầu tiên, Lò Luyện Ngọc Phỉ Thúy một ngàn năm tuổi, sở hữu linh khí nồng đượm bao trùm. Lò luyện đã từng được Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh dùng qua, đến khi ngài biến mất thì lò luyện cũng bị thất lạc suốt một ngàn năm. Giá khởi điểm là hai mươi vạn hoàng kim.”
Hoàng kim là đơn vị tiền tệ đã được thay đổi từ khoảng ba trăm năm trước, sau khi người ta cảm thấy đơn vị tiền tệ cũ vừa khó chế tác, vừa khó để lưu hành. Bây giờ, tất cả đều có một đơn vị tiền tệ chung, gọi là hoàng kim.
“Hai mươi hai vạn hoàng kim.”
“Hai mươi sáu vạn hoàng kim.”
“Ba mươi hai vạn hoàng kim.”
…
“Một trăm hai mươi vạn hoàng kim.”
“Một trăm hai mươi vạn hoàng kim lần thứ nhất… Một trăm hai mươi vạn hoàng kim lần thứ hai… Một trăm hai mươi vạn hoàng kim lần thứ ba….” Lộ Lộ đánh mạnh chiếc dùi vào chiếc chiêng đồng lớn, hô lên: “Chúc mừng quý khách ở tầng bảy phòng hai đã mua được Lò Luyện Ngọc Phỉ Thúy.”
Diệp Lạc Hy chán nản đến ngáp dài.
“Tỷ, đó có thật là lò luyện đó có thần thánh như vậy không?” A Viên tò mò, hai mắt sáng rực nhìn nàng.
Nàng lắc đầu, chống cằm mà gật gù, nói: “Bình thường đệ cũng thấy lò luyện đan của ta mà. Tất cả thứ đệ cần là kỹ năng và thực lực. Còn lò luyện kia, chẳng qua chỉ là bổ trợ mà thôi, chẳng đáng để đệ phí tiền như vậy. Còn nữa, cái lò luyện đó đúng là một ngàn năm trước ta có dùng qua, nhưng không phải là để luyện đan, mà là để cắm nhang thôi.”
Hầu tử như chợt hiểu ra cái lý do mà biểu tỷ hắn lại tặc lưỡi nãy giờ.
Biểu tỷ hắn có một biệt tài chính là luyện đan không cần lò. Lò luyện của nàng chính là hỏa căn linh của Huyễn Vương cảnh, tạo thành một lò luyện đan vô cùng đặc trưng. Bản lĩnh luyện đan của những người bên cạnh Diệp Lạc Hy cũng vô cùng khác thường. Ví dụ điển hình như Tam Lang cũng là một cao thủ luyện đan. Nhưng hắn thường dùng niêu thổi cơm để luyện a. Hắn nói, lò luyện đan lợi hại nhất chính là lò Bát Quái của tổ gia gia của biểu tỷ hắn mới thực lợi hại. Những lò luyện đan khác trên đời muốn so cũng khó mà so được với cái lò luyện đấy.
Nhưng trên thực tế thì cái lò đấy cũng chỉ để cho lão trưng bày làm cảnh cho đẹp là chính, chứ bình thường lão ấy cũng hiếm khi dùng cái lò luyện đó lắm. Còn về lý do thì Thái Thượng Lão Quân đại nhân gia nói: “Tốn lửa. Mỗi cái việc làm nóng lò luyện lên thôi cũng mệt chết cái thân già này rồi. Ai rảnh rỗi đâu mà luyện?”
A Viên hắn cũng là một kẻ có đa tu, nhưng hắn kém nhất lại chính là luyện đan. Thực ra hắn kém cỏi không phải là vì hắn không có thiên phú trong lĩnh vực này. Hắn thực có thiên phú, nhưng vì tiểu tử này không thích nhất chính là học dược lý, đồng thời hắn lại càng ghét sách vở và dáng vẻ tao nhã của mấy luyện đan sư. Thứ mà hắn thích nhất vẫn là cầm côn đánh ba trăm hiệp thống khoái cùng Ma Long hoặc Tam Lang a.
Diệp Lạc Hy ngồi nhìn thế cục, lại thở dài đến nao lòng. Đúng là lắm kẻ ngồi không ăn chẳng hết, cũng lại lắm kẻ mò cả đời chẳng ra. Tiêu đến một trăm hai mươi vạn hoàng kim để mua một cái lò cắm nhang thì…. Nàng đỡ trán. Hi vọng bọn họ đừng phát hiện ra cái lò đó đã được nàng thực dùng vào việc gì a, nếu không uy tín làm ăn gì gì đó của nơi này sẽ sụp đổ như tam quan của người biết được sự thật vậy.