Chủ tướng đối phương thách đấu chủ tướng bên mình. Này là tạo ra thế cục Vương đối vương sao? Nhưng mà, Diệp Lạc Hy làm sao có thể đối đầu cùng Tà Thần cho được? Bởi vì ở đây, những kẻ đến từ Minh giới và Ma giới đều không biết được thực lực của Diệp Lạc Hy thật sự cường đại đến đâu, cho nên đều hoặc lo sợ, hoặc khinh bỉ, xem nàng như con rùa rụt cổ, không dám ra ngoài.
“Lạc Hy, nàng không thể ra ngoài đó. Lão ta là kẻ cáo già, xảo quyệt mưu mô thế nào không phải nàng không biết.” Tiêu Nguyệt Dạ nắm lấy tay Diệp Lạc Hy, kéo lại, dường như có ý tốt muốn ngăn nàng, không để nàng rơi vào chỗ cửa tử. Đời trước là giữa đường, Diệp Lạc Hy đột nhiên bạo phát chính mình, xém chút nữa là tự hủy cả căn cốt của mình mới đánh bại được Cửu Lâu Xà Tà Thần. Vậy mà đời này, một thân một mình nàng đi như vậy, thật sự hắn không dám yên tâm. Có đi, cũng là hắn sẽ đi thay nàng.
“Gọi ta thượng thần.” Diệp Lạc Hy rụt tay lại, nhíu mày nhìn hắn.
Tiêu Nguyệt Dạ ngẩn ngơ nhìn Diệp Lạc Hy lạnh lùng cách xa hắn ra, thậm chí cả ngữ khí cũng là hung dữ vô cùng đối với hắn. Này là nàng không hề đùa với hắn. Cho nên, hắn chỉ có thể âm thầm ngoan ngoãn lui ra, cúi đầu gọi: “Thượng thần.”
Diệp Lạc Hy quay đầu lại, nhìn đám đồ đệ rồi nói: “Hôm nay cho các con thực chiến một lần. Nhưng hãy nhớ, đánh không lại thì đánh hội đồng, đừng có tự một thân một mình lao lên. Đứa nào bị thương nặng nhất thì về đây, mấy đứa chết với vi sư.”
Đám đồ đệ tuân lệnh gật đầu đồng thuận với nàng.
Đoạn, Diệp Lạc Hy ngự kiếm bay lên phía trước, hào quang màu đỏ từ người nàng tỏa ra, bao quanh chính mình, giống như linh lực nồng thuận của Diệp Lạc Hy, nay lại có thêm Thần Quang của Quang Minh đỉnh bảo hộ, thực lực cường đại vô hạn trấn áp quần phương. Nếu Tà Thần có huyền quang bao bọc thì Diệp Lạc Hy có thể gọi là xích quang. Nàng không hề ngần ngại mà hướng Tà Thần, chậm chạp nói từng chữ như để cho đối phương nghe rõ: “Diệp…. Lạc… Hy… ở… đây.”
Cũng là những lời nói bao bọc thần lực, truyền đến đối phương nghe rõ mồm một, cũng là phô trương đại thực lực của mình cho kẻ thù nhìn thấy. Đương nhiên, Diệp Lạc Hy cũng không hề để lộ con át chủ bài của mình ra.
Hai bên đều là đại cường giả, lúc này đánh nhau giữa chiến trường, uy lực sợ rằng sẽ khó có kẻ nào chịu đựng được, không cẩn thận có khi còn hủy luôn cả con đường từ Lục Địa Thất Hải lên Tam Thiên cũng nên.
Cho nên, Diệp Lạc Hy ngự kiếm, Tà Thần lại dùng phong quỹ, bay về phía trước. Vọt dần lên không trung, cao mãi, cao mãi. Nhưng rốt cuộc, bọn họ cũng chỉ cách mặt đất vài vạn trượng và cách tầng mây trên một vạn trượng.
Lúc này, cả Tà Thần và Diệp Lạc Hy đều bay đến trước mặt nhau. Đằng sau lưng Diệp Lạc Hy và Tà Thần ngay lập tức xuất hiện hai tầng kết giới vô cùng dày đặc, tỏa ra từ hai người chính là không gian kết giới. Đây là một loại kết giới vô cùng kỳ lạ. Chỉ khi có hai người tạo lập chúng, thì chúng sẽ trở thành một loại hình không gian nội bất xuất, ngoại bất nhập, trừ phi hai hay nhiều hơn kẻ tạo lập ra không gian này bị đánh bại, không đủ linh lực rót vào bên trong không gian thì kết giới sẽ tự động vỡ nát.
Cứ như vậy, Diệp Lạc Hy và Tà Thần, hai người thiết lập một vùng không gian vô tận, thời gian bên trong cũng nhanh gấp bội phần bên ngoài, cùng nhau đại chiến một trận sống còn bên trong.
Đoàng!
Kết giới vừa được lập xong, nó trong suốt và mờ ảo vô cùng, dường như cũng tường thuật lại cuộc chiến vô cùng kinh khủng bên trong.
Diệp Lạc Hy hào quang đỏ sáng bao bọc cả người, trên tay siết chặt Nhật Luân Kiếm bên trong, dị hỏa tỏa sáng, bao bọc cả thanh kiếm, một ngọn lửa kỳ dị vô cùng.
Mà bên kia Tà Thần cũng bỏ đi một phần phong ấn của mình, từ tứ phương, hàng vạn đạo ánh sáng quy tụ lại, bám lấy khắp người Diệp Đình Tu, ánh sáng tụ lại kín người hắn thì biến mất, một bộ chiến giáp xuất hiện. Thứ này có tên gọi là Chân Thân giáp. Đối với những cường giả đạt đến cảnh giới Huyễn Vương, bản thân mỗi người đều tự hình thành cho mình một Chân Thân giáp. Thứ này biến hóa ra từ linh lực, ma năng và căn linh của từng người. Càng đa căn linh, linh lực càng cao, ma năng càng nồng thuận thì giáp sẽ càng cứng cáp, bảo vệ cả người, cho dù đối phương có cùng cấp bậc, muốn một kích phá nát cũng khó mà làm được. Nhìn chân giáp của gia gia, Diệp Lạc Hy khẽ thở dài. Mà hơn hết thì, cái thứ đang quàng trên cổ của Tà Thần kia, nếu Diệp Lạc Hy nàng không nhầm thì nó chính là Hỗn Thiên Lăng, nhỉ?
Ây gu, đời trước nàng từng nếm thử tư vị bị thứ này trói như trói gà rồi. Cũng rất lợi hại nha. Nó mà chạm đến mình một phát, trong thời gian hai thời thần thì toàn bộ năng lực của bản thân người bị nó trói sẽ bị rút cạn. Mà trên chiến trường, chỉ cần một giây cũng có thể giết người được rồi chứ đừng nói là cả một thời thần. Lão già này, đem thực lực ra phô trương một lần luôn chứ gì?
“Gia, chúng ta chỉ quyết chiến trận chiến lần trước bị phu quân nhà ta làm cho bỏ ngõ thôi mà, có cần chơi lớn thế không?” Nàng xoa xoa thái dương, sầu não. Lão già này, thật là chơi lớn thế luôn cơ à?
“Thực lực của nha đầu ngươi thế nào, ta từng nếm qua rồi. Lần này, ta muốn chơi thật lớn với ngươi một lần, xem xem bên nào sẽ khiến đối phương phải trầm trồ trước.” Tà Thần cười ha hả.
Diệp Lạc Hy cũng đến chịu với lão già này luôn đấy! Đột nhiên, lúc này, đằng sau lưng Diệp Lạc Hy mọc ra sáu đôi cánh vừa đen, vừa lớn, giống hệt như cánh chim ưng rộng lớn. Mà nó mọc ra đằng sau lưng Diệp Lạc Hy, sải cánh lên đến một trượng hơn, mỗi cánh lại tỏa ra một sức mạnh cường đại đáng sợ khác. Ánh mắt của Diệp Lạc Hy cũng đỏ ngầu lên, nàng khẽ cười: “Nếu gia đã thích chơi lớn, thì hậu bối ta đây cũng nên dùng hết thực lực để tiếp người chứ.”
Lần này, không cần ngự kiếm nữa à.
“Chà, sau khi niết bàn thành công hai lần, xem ra ngươi đã có lại một cơ thể mới, vừa cường đại lại vừa bá đạo hơn rồi nhỉ?” Lão cười sảng khoái: “Vậy mới chính là cháu gái ta chứ.”
Diệp Lạc Hy đột nhiên cảm nhận được một nguồn lực cường đại đến từ đằng sau. Đương nhiên là nàng không cần quay đầu lại, chỉ một lần vung Nhật Luân Kiếm đã khiến cho cả tảng thiên thạch lớn, bán kính tám trượng từ đằng sau bị chém đến bể nát. Vụn thiên thạch này được bao bọc bởi Lưu Ly Tịnh Hỏa, sức nóng cường đại đứng thứ hai trên bảng dị hỏa. Những thạch kia từ trên rớt xuống, chạm đến kết giới liền khiến kết giới phát ra âm thanh ầm ầm như sấm vang, phát nổ.
“Lão già thối, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn khoái chơi trò đánh lén như vậy?” Diệp Lạc Hy nghiến răng, tặc lưỡi.
“Đương nhiên là để kiểm tra thực lực đứa bất hiếu như cháu đời trước đã cắt đầu lão già ta xuống cường đại đến thế nào cơ mà. Lần này….” Ánh mắt của Tà Thần đột nhiên thay đổi. Từ đang cợt nhả, thờ ơ và bất cần, đột nhiên nghiêm túc đến khó tả. Nụ cười cũng lạnh lẽo và sắc bén hơn biết bao nhiêu. Lão lao về phía Diệp Lạc Hy, nói: “Ân oán của chúng ta, đời trước đời này, đều tính luôn một thể đi.”
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy cũng trầm xuống, bộ mặt tươi cười, ôn hòa nhã nhặn bình thường cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là sự phẫn nộ tột cùng, khiến Diệp Lạc Hy đạt đến một tầng cảm xúc khác, Nhật Luân kiếm siết chặt trong tay, nàng điên cuồng lao về phía Tà Thần và nói: “Được lắm, vừa hay đúng ý của lão tử. Ân oán của chúng ta, hôm nay lớn nhỏ đều tính một thể luôn đi.”
Tà Thần cười lạnh. Thế này, mới đúng là cháu lão chứ. Cho nên, lão cũng chẳng ngần ngại mà điên cuồng lao về phía Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy cắt đầu của Diệp Đình Tu. Diệp Đình Tu lại gián tiếp hại chết Nữ Oa, về sau còn dùng cả chút Tà khí sót lại của nàng khiến nàng bị cả Thiên giới hiểu lầm rằng nàng chính là kẻ gián tiếp tiếp tay cho Tà Thần nổi loạn. Chuyện này cũng may nhờ có Khang Tư và Lâm Túc hết lòng đứng ra bảo hộ nàng, nàng mới được minh oan.
Cho nên, bây giờ, hai ông cháu nhà họ mới đánh nhau đại kịch liệt thế này.
Bởi vì trước đó, cả hai người đều bày ra vẻ mặt và trạng thái ung dung, tự tại, giống như hai kẻ không màng sự đời, chỉ trong một cái chớp mắt liền biến thành trạng thái cuồng bạo không kiềm chế, khí chất biến hóa của Diệp Lạc Hy và Tà Thần lúc này quá đáng sợ, khiến cho khắp thiên hạ, bất cứ ai đang hướng về trận chiến, đang theo dõi trận chiến đều cảm thấy ngộp thở trước thế lực cường đại của hai cường giả cấp bậc Huyễn Vương này.
Mà, đó cũng là một trong những lý do khiến Diệp Lạc Hy và Tà Thần phải tạo ra một vùng kết giới không gian như vậy để đối đầu nhau riêng. Bằng không, tất cả những kẻ bên dưới, đặc biệt là những người có thực lực thấp, nhất định sẽ bị uy lực cường đại của trận chiến đè bẹp, bóp chết tại chỗ.
Nói về thực lực của Diệp Lạc Hy và Tà Thần, ai hơn ai, thực sự vô cùng khó đoán.
Diệp Lạc Hy là một đại cường giả Huyễn Vương cấp sáu, so với những kẻ cường giả trước đó thăng cấp vô cùng nhanh. Chưa kể đến đầu óc của Diệp Lạc Hy cũng vô cùng khủng khiếp. Chỉ duy việc khi nàng vẫn còn là một đại linh sư, nhưng lại có thể dẫn dắt tám vị linh đế, cùng nhau thống nhất Huyền Lạc đại lục đã cho thấy rằng, nàng là một kẻ không hề tầm thường. Mà Tà Thần, lại còn bá đạo hơn nhiều. Xét về tính thực chiến, Diệp Lạc Hy dù thế nào cũng chỉ mới có thiên niên. Còn Tà Thần lại là một lão làng từng thu phục vạn yêu vạn ma trong thiên hạ, thậm chí chính hắn ta còn từng thành công đánh chiếm Thiên giới, khiến Thiên giới chao đảo, không yên suốt ba trăm năm. Nên nhớ, Tà Thần cũng là một kẻ có đầu óc vô cùng kinh khủng. Thần thoại về hắn lại có rất nhiều. Và hắn, cũng là kẻ chỉ cần một ngàn quân tinh linh tộc, đã có thể dẹp yên được sự bành trướng của Dực Tộc và A Tu La tộc, thời gian cũng chỉ mất có nửa tháng để dẹp yên đôi bên. Cho nên, trước khi có danh xưng Tà Thần, Diệp Đình Tu từng có một danh xưng, gọi là Bách Chiến Bách Thắng Cửu Lâu Đại Nguyên Soái – Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn Tà Thần.
Còn về thực lực? Diệp Lạc Hy và Tà Thần đều là những kẻ tu luyện đa hệ. Trong các loại hình tu luyện, có tổng cộng sáu loại hình. Thuật linh sư với chủ dùng căn linh để tấn công đối thủ. Kiếm sư, chính là những kiếm sĩ tu luyện song song cùng thuật linh sư, có sức mạnh cường đại và tốc độ kinh khủng khiếp, thực lực của bọn họ cũng được xem là bá đạo nhất trong các loại hình tu luyện. Luyện đan sư, nói cho sang thì chính là nghề luyện ra kim dược, cao quý vô cùng. Giá trị mà một Luyện đan sư có thể làm ra vô cùng kinh khủng, có thể cứu vãn cả một đội quân bị thương nặng chỉ trong chớp mắt. Thuần thú sư, chính là thu phục linh thú, khiến chúng trở thành nô lệ của chính mình mà không cần đến giao ước. Muốn tu luyện Thuần Thú sư, đòi hỏi kẻ đó phải có Thôn Phệ căn linh. Luyện Khí sư, chính là nghề đúc vũ khí, thần binh. Và cuối cùng chính là Đồng Thuật Sư, đòi hỏi kẻ tu luyện phải có vong linh căn. Đồng thuật sư chính là kẻ gọi lên những vong hồn, ác linh, quỷ, cương thi đã chết lên cùng chiến đấu. Và đương nhiên, Diệp Lạc Hy và Tà Thần ngoại trừ luyện khí sư ra, bọn họ đều là cường giả trong những lĩnh vực còn lại.
Nếu như nói Tà Thần đáng sợ hơn Diệp Lạc Hy chính là kinh nghiệm thực chiến thì Diệp Lạc Hy lại cường giả hơn Tà Thần chính là thực lực. Tà Thần là đồ đệ của Tam Đại Cổ Thần, chính là những kẻ đã tạo dựng lên trời đất, Lục Địa Thất Hải và dựng nên Tam Thiên. Đương nhiên là lúc này, các vị cường giả ở Tam Thiên không có mấy ai, tài nguyên tu luyện vừa nhiều vừa phong phú, linh khí tự nhiên của trời đất lại dồi dào khó tả. Tà Thần còn là một trong những học trò xuất sắc nhất, nhận được sự yêu thương của sư phụ mình mà học tập, cho nên kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng xuất sắc. Còn Diệp Lạc Hy, sinh ra từ trong khổ sở, lớn lên trong khổ sở, ngay cả học tập cũng là học tập trong khổ sở mà thành. Chính những kinh nghiệm mà nàng có đúc kết nên từ những sai lầm của nàng, nàng lại là kẻ thận trọng, vô cùng tỉnh táo trong mọi tình huống mà mình gặp phải trong cuộc đời này. Hơn hết là, nàng là kẻ đã sống đến đời thứ hai rồi. Cho nên, nói về thực lực, trí lực và năng lực, không ai có đủ khả năng để bình phẩm về bọn họ cả.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên một cách chói tai. Diệp Lạc Hy dùng Nhật Luân Kiếm đỡ trọn một chiêu của Tà Thần. Mà Hỗn Thiên Lăng kia, cũng có ý muốn trói lại sáu cánh của nàng. Đáng tiếc, Diệp Lạc Hy đã sớm biết ý đồ này của Hỗn Thiên Lăng, cho nên không ngần ngại dồn nén linh lực ngay cổ họng, trực tiếp phun lửa vào Hỗn Thiên Lăng. Đồng thời, sáu cánh vốn được phủ một lớp lông vũ mềm mại đằng sau lưng của Diệp Lạc Hy chớp mắt được một vầng hào quang bao bọc, rồi lại biến mất. Sáu chiếc cánh vốn mềm mại được phủ lông vũ, chớp mắt lại trở thành vạn kiếm chắp lại thành cánh.
“Ngươi cũng khôn thật đấy! Không ngờ thứ này của ngươi vậy mà có thể biến hóa thành thế này.” Tà Thần cười lạnh.
“Ha, so với Hỗn Thiên Lăng kia, ta thích dùng chính thực lực của mình cắt nhỏ cái thứ vải có ý thức kia hơn.” Nàng nhếch môi.
Sau đó, một lực nữa dồn nén ngay cổ họng nàng. Diệp Đình Tu cũng nhận ra ngay tư vị nguy hiểm tiềm tàng từ Diệp Lạc Hy, lão vội tách ra, uốn con người ra đằng sau, né đi cú tấn công của Diệp Lạc Hy.
Hống!
Một đạo điện quang từ cổ họng của Diệp Lạc Hy phóng ra, cười đại, đến mức xuyên thủng kết giới, uy lực mạnh mẽ phóng ra bên ngoài, sáng chói, giống như đang xé toạc cả một vùng trời đen vậy.
“Chậc! Ngươi học được chiêu này từ đâu vậy?” Diệp Đình Tu ngửa cổ ra đằng sau, nhìn thấy kết giới phía mình bị thứ đó của Diệp Lạc Hy đánh vỡ, đến mức uy lực của chiêu vừa rồi bay hẳn ra ngoài kết giới, tạt ngang, dường như muốn chém đôi cả bầu trời.
“Từ Thanh Long đó.” Nàng đáp: “Lần trước ta thấy hắn tụ ma lực ở miệng và phóng tích ra ngoài, uy lực cũng vô cùng đáng sợ. Không ngờ gia lại trở thành vật thử nghiệm đầu tiên của ta.”
“Con nhóc thối!” Tà Thần nói: “Nhưng trò này cũng thú vị phết đấy!”
Rồi chính cổ họng của Tà Thần cũng tu lực lại, đồng thời, đó là một vòng tròn kết giới màu đỏ.