Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 275: Bái đường, bái một khắc. TRUY THÊ, TRUY MƯỜI NĂM




Về đến Diệp phủ, bọn họ đã nhìn thấy hai người Khang Tư và Nữ Oa đợi nàng sẵn ở bên trong. Đám nhóc con không dám hó hé lời nào. Bởi vì với tình hình hiện tại mà nói thì, nếu như chúng dám nói lời nào không phải, nhất định sẽ bị cái người đang nổi giận đùng đùng bên trong đánh chết mất.

Vừa bước vào đến cổng, Diệp Lạc Hy đã nhìn thấy Nữ Oa đứng ở đó, đợi mình.

Nữ Oa đứng ở đấy, không hề quay lưng lại nhìn nàng, cũng không nói gì cả. Bóng lưng của nàng ấy tỏa ra một mùi sát khí khá nồng đượm, khiến cho Khang Tư đứng bên cạnh cũng co người, sợ hãi.

Nhìn Khang Tư còn như vậy, Lạc Hy nàng biết là mình hơi bị thảm rồi.

Chỉ có thể rụt rè tiến về phía trước và lẩm bẩm:

“Tỷ tỷ, muội…” Diệp Lạc Hy nhìn Nữ Oa, nhưng rồi nói cũng không nói được lời nào, chỉ có thể quỳ xuống trước mặt nàng ấy, khiến trên dưới trong ngoài Diệp phủ đều quỳ xuống theo nàng. Nàng nói: “Muội không có lời nào để giải thích. Tỷ muốn đánh muốn phạt, thế nào muội mặc tỷ xử lý.”

Diệp Lạc Hy vừa giứt lời, Nữ Oa quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng ra nói lời nào thì đằng sau nàng, bốn cặp mắt đỏ ngầu, đằng đằng sát khí nhìn Nữ Oa mà nói rằng:

“Chuyện này là do chúng ta một hai xúi nàng làm bậy. Lỗi là của chúng ta, không liên quan gì đến nàng. Nữ Oa thánh nữ, nếu ngài muốn phạt muốn đánh muốn trút giận như thế nào, thì cứ việc trút lên bọn ta, không liên quan đến nàng.” Bốn người bọn hắn bốn lời như một, giống như tâm linh tương thông, chuẩn bị sẵn sàng cho câu nói này từ rất lâu rồi.

Nữ Oa trợn cả mắt nhìn bốn kẻ kiên định, chúng thủy quỳ trước cả Diệp Lạc Hy kia, một hai chỉ muốn bảo vệ nàng khỏi cơn thịnh nộ của người trước mặt.

Nàng mở miệng, định nói lời trong lòng: “Các ngươi….”

“Thánh nữ đại nhân.” Tam Lang và Ma Long đồng lòng hô lên: “Là chủ nhân của chúng ta có nỗi khổ trong lòng, kính xin thánh nữ thấu hiểu cho nàng. Đại cục hôm nay, ngày sau nhất định sẽ giải thích toàn diện cho người hay. Xin Nữ Oa đừng trách phạt.”

Nữ Oa: “….” Ta còn chưa nói lời nào luôn á nha.

“Ngươi….” Nữ Oa khóe mắt giật giật.

“Thánh nữ đại nhân.” Diệp Liên lại nói: “Chủ nhân chúng ta sắp ra chiến trường, người đừng làm nàng trong lòng thêm quẫn bách nữa. Thời gian từ trước đến nay, chịu đựng áp bức từ bên ngoài, nàng đều không hé răng nửa lời. Tuy nhiên đại cục hôm nay chính là cần trên dưới đồng lòng, trận này mới có thể được xem là xong. Nhưng người cũng biết là chủ nhân nhà chúng ta đều không nhận được sự đồng thuận của Thiên giới, ai ai cũng xem thường nàng. Hôm nay là bất đắc dĩ, chúng ta mới phải làm đến nước này. Nếu không, sợ rằng lòng quân chao đảo, không thể tin tưởng chủ tướng dẫn dắt. Dưới trướng chủ nhân xưa nay cũng chỉ có một vạn quân. Mà một vạn quân này không thể địch lại thiên quân vạn mã của Tà Thần.”

Nữ Oa: “….”

Khang Tư ở đằng sau nhìn sát khí đằng đằng của Nữ Oa cũng âm thầm lau mồ hôi hột. Oa, đã nói là không giận nữa rồi mà. Nàng còn bày ra vẻ mặt đó nữa, đám nhóc tỳ nhà di muội sẽ còn thanh minh, bênh vực cho sự phụ nhà chúng nhiều nữa cho mà xem.

Đúng như những gì Khang Tư dự đoán.

Diệp Liên vừa dứt lời, Lưu Nhất Thanh thân là trưởng sư huynh, đồng thời cũng là đại đồ đệ của Diệp Lạc Hy, lên tiếng: “Thánh nữ đại nhân, người có thể trách phạt trên dưới Diệp phủ được. Nhưng xin người, sư phụ chúng ta sắp ra chiến trường, người đừng phạt sư phụ. Muốn đánh muốn phạt, cứ phạt lên người chúng ta.”

“Thánh Nữ cô cô.” Bạch Hiểu Hiểu là đứa trẻ nhỏ nhất Diệp phủ, cúi dập đầu trước Nữ Oa mà nói rằng: “Xin người niệm tình sư phụ chúng ta sắp ra chiến trận, dời hình phạt sau khi người thắng lợi trở về, lấy công chuộc tội được không?”

Nháo nhào một phen.

Mà Diệp Lạc Hy từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói. Để cho đến khi trên dưới Diệp phủ nói xong, Diệp Lạc Hy mới dùng thuật khóa miệng từng người như cái khóa zip trong tương lai hai mươi vạn năm tới, để trên dưới bọn họ im miệng lại. Nàng mới hỏi: “Từ khi nào chỗ người lớn chúng ta đang nói chuyện, các ngươi tự ý xen vào như vậy? Phép tắc để ở đâu?”

Để mấy đứa nhỏ đằng sau nàng biết thân biết phận, biết sai nhưng chưa thể sửa xong, nàng mới quay đầu lại ôm quyền hướng Nữ Oa mà nói rằng: “Là chuyện riêng của ta và tỷ, xin tỷ công tư phân minh.”

Nữ Oa thở dài. Đoạn, nàng bước về phía Diệp Lạc Hy, đỡ nàng đứng dậy.

Diệp Lạc Hy còn tường Nữ Oa sẽ đánh mình cho hả giận. Ừ, đúng rồi. Nàng ấy gõ lên trán nàng một cái rõ đau rồi nói: “Nha đầu ngốc! Muội là đứa đại ngốc! Trời đất ơi! Từ cái thuở ta bắt đầu có ý thức cho tới bây giờ, ta chưa từng gặp một đứa nào ngốc hơn cả muội nữa! Muội…. đúng là làm cho ta tức chết, tức muốn trào máu họng, tức muốn nổ ruột gan đi được.”

Diệp Lạc Hy cúi đầu nghe mắng. Không dám hó hé nửa lời.

Nhìn Diệp Lạc Hy xuống tinh thần như vậy, Nữ Oa cũng không chịu được. Bởi vì Diệp Lạc Hy cao hơn Nữ Oa một chút, cho nên Nữ Oa mới hơi nhón chân lên, dùng hai bàn tay mát lạnh của mình áp chặt lên hai má của Diệp Lạc Hy, kéo mạnh về phía nàng, bắt Diệp Lạc Hy cùng mình mắt đối mắt, Nữ Oa mới nói: “Ngốc tử của ta ơi. Cái lúc nàng trừng phạt đám Thanh Hà mấy cả quận chúa Thiên tộc, ta thật lòng lúc đó muốn há miệng cười thật to, thật sảng khoái. Ngốc tử ngốc của ta, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông rồi đúng vậy không? Đám người đó không chỉ là rác rưởi không đáng sống. Nếu như không phải nghĩ muội sẽ ghét ta, sợ ta ra tay tàn nhẫn, thì ta đã đánh nát miệng đám người không có tôn ti, trật tự đó từ lâu rồi. Vậy mà muộn còn cho rằng ta giận muội sao? Ta mừng còn không kịp nữa là.”

Diệp Lạc Hy ngây ngốc nhìn Nữ Oa cười đến vui vẻ. Là thật sao? Di nương không giận nàng sao?

“Vậy còn….” Diệp Lạc Hy khẽ đánh ánh mắt về phía sau, nhưng lại bị Nữ Oa áp chặt mặt không thể quay đầu. Nàng ấy xoa xoa hai cánh má bánh bao của Diệp Lạc Hy, rồi cười mà nói rằng: “Chuyện nàng cùng người ta bái thiên địa trời đất ở nhân gian, ta cũng đã được nghe bọn hắn trình bày xong rồi. Hôm đó đúng là ta rất giận, có đánh mỗi tên bốn đạo thiên lôi cho hả giận. Nhưng suy cho cùng thì cũng là vì đám ngốc kia quá yêu muội, cho nên đã sớm đến chỗ ta nhận hết mọi tội lỗi trước. Muội đừng sợ, chúng ta tính toán cũng đã tính toán xong, không cần đến lượt muội để trong lòng, lo đông lo tây làm gì.”

Diệp Lạc Hy ngơ ngác nhìn Nữ Oa, nghe thấy những lời đó, nàng ngạc nhiên lắm.

“Haizz, vốn dĩ hôm nay ta định đến khen ngợi muội về chuyện, cuối cùng nha đầu ngốc như muội cũng lớn rồi, biết nghĩ cho bản thân, cũng không còn chịu cúi đầu cho người ta bắt nạt suốt ngày nữa. Ta rất mừng luôn đó.” Rồi cười vui vẻ.

Diệp Lạc Hy khẽ trút được gánh nặng trong lòng. Hóa ra là không có giận. Không thì nàng vỡ tim mà chết mất thôi.

“Nhưng mà.” Nữ Oa đột nhiên nhíu mày, sắc mặt tối sầm nhìn đến bốn kẻ vô liêm sỉ đằng sau lưng Diệp Lạc Hy đang kẻ liếc đông người nhìn tây, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra khắp người, nghiến răng ken két mà nói rằng: “Chuyện đám này bôi nhọ thanh danh của muội, cưới chưa cưới, gả chưa gả, trước bàn dân thiên hạ hết gọi nàng là nương tử rồi lại là phu nhân, ta thật không thể chấp nhận được!”

Sát khí của Nữ Oa lại lần nữa tỏa ra khắp nơi.

Tứ Đại Hung Thú nuốt nước bọt cái ực, sợ hãi.

Ba tháng trước, sau trận chiến của Ưng tộc diễn ra, bọn hắn đã bàn bạc với nhau về chuyện xin phép Nữ Oa. Dù sao đi chăng nữa, đời trước hay đời này, người duy nhất không bỏ mặc Diệp Lạc Hy, người không hề phủ nhận Diệp Lạc Hy, cũng chỉ có Nữ Oa. Mặc dù bọn hắn không trách đời trước Nữ Oa không ra tay giúp Diệp Lạc Hy bị cả thiên hạ này truy sát, nhưng suy cho cùng, cũng là nàng ấy đang thất vọng về Diệp Lạc Hy khi nàng bị hàm oan tội giết thượng thần Khang Tư mà thôi.

Nhưng mà dù gì đi chăng nữa, Nữ Oa vẫn là người mà Diệp Lạc Hy nhận định. Cho nên, bọn hắn nghiễm nhiên cũng phải biết trước sau, trái phải, trên dưới. Dù sao thì Nữ Oa còn là di nương của Diệp Lạc Hy, là người đại diện cho mẫu thân của nàng cơ mà. Muốn đem kiệu hoa đến đón được Diệp Lạc Hy đi, bọn hắn cần phải có sự đồng thuận của kha khá nhiều người. Một là Ma Thần Thạch, hai là Ngọc Tỷ thần quân, ba là Lâm Túc, bốn là Tam Thanh các vị lão nhân gia. Và cuối cùng chính là Nữ Oa.

Haizz, nghĩ đến cái cám cảnh hôm đó, bọn hắn vừa đến, thì bị Nữ Oa hiểu nhầm rằng nàng có việc muốn nhờ, ngại nói nên bảo bọn hắn đến mời nàng ấy qua. Nhưng khi nghe rõ được sự tình của bọn hắn nói xong, Nữ Oa đã rất tức giận, gọi thiên lôi đến đánh cho bọn hắn mỗi tên bốn nhát liên tiếp. Sau đó không hiểu vì sao, cơn giận của Nữ Oa cũng nguôi đi. Và cuối cùng chính là đuổi bọn hắn ra khỏi Thánh Địa.

Cho nên, Tam Lang mới luận cho bọn hắn nghe một câu chí phải: “Bái đường, bái một khắc. Truy thê, truy mười năm.” Muốn có vợ, con đường còn gian nan lắm a.

=== Đôi lời của tác giả ===

Ta định làm một chương bên lên, chuyên mục sẽ là tâm sự cùng tác giả, đồng thời giải đáp thắc mắc của mấy nàng về vấn đề tạo hình nhân vật trong truyện của ta.

Nếu các nàng cảm thấy cần thiết thì ta sẽ đăng chuyên mục này lên, còn các nàng cảm thấy ổn thì thôi. À, với cả ta đã vẽ ra Hỗn Độn theo trí tưởng tượng của ta rồi. Nhưng nó lạ lắm. Các nàng vào bảng tin của ta để xem qua nhé. Cảm ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.