Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 257: Tam Thiên quân quyền đều nằm trong tay




Toàn Thiên Lệnh? Lệnh bài có thể tùy ý sai khiến cả Thiên giới? Lão nhân gia à, ngài đem củ khoai nóng bỏng tay này ném đến ta đấy à? Rốt cuộc là muốn ép ta thành cái gì đây?

Diệp Lạc Hy thở dài. Rõ ràng là bọn họ ỷ thế hiếp người mà. Nhưng, cũng nhờ chuyện này mà nàng đã có một mục đích khác rồi.

“Nếu Ma Tôn đã có lòng như vậy, thì ta cũng chỉ hi vọng trong trận chiến này, Ma Tôn sẽ cho chúng ta mượn binh Binh Phù Lệnh của ngài đi?” Diệp Lạc Hy khẽ cười, làm động tác đưa tay ra, như mời gọi.

“Tôn thượng, không thể được!” Các vị trưởng lão đương nhiên là ngăn cản Tiêu Nguyệt Dạ làm như vậy. Diệp Lạc Hy là thượng thần của Thiên giới, ai mà biết nàng ta sẽ mang binh lính của Ma giới chết thay chứ? Tuy nói bây giờ Thiên – Ma – Minh, Tam Thiên đều hòa hợp, nhưng suy cho cùng thì sự hòa hợp đó cũng chỉ là tạm bợ nhất thời mà thôi. Diệp Lạc Hy đương nhiên cũng biết được điều này. Trong tương lai của đời trước, hôn sự của nàng và Tiêu Nguyệt Dạ tuy nói là nàng đơn phương tình nguyện, nhưng xét trên tính thực tế thì đây chính là cách mà đôi bên Thần – Ma thực sự giao hảo cùng nhau, để đôi bên cùng êm đẹp và hòa bình lâu dài. Chẳng là, bây giờ Diệp Lạc Hy đã không còn có thể gả được cho Tiêu Nguyệt Dạ nữa mà thôi.

Chỉ là, cho đến khi Diệp Lạc Hy thật sự chết đi, cho đến tận khi Tiêu Nguyệt Dạ hắn sáng mắt, nhìn thấy những điều mà nàng hi sinh cho hắn, hắn mới hối hận rồi. Đáng tiếc, hắn đã tự chặt đứt cả đường lui cho mình, muốn quay đầu lại cũng chẳng còn kịp nữa. Cho nên, đáng tiếc, thật đáng tiếc a.

“Nàng muốn dùng Binh Phù Lệnh này để làm gì? Không lẽ Thiên giới các nàng còn thiếu binh quân sao?” Tiêu Nguyệt Dạ khó hiểu.

Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Chín đạo quân của Cửu Lâu Xà Tà Thần, mỗi đạo quân được lãnh đạo bởi một kẻ có đẳng cấp ngang một Huyễn Vương cường giả. Mỗi đạo quân lại được tập hợp từ những kẻ tàn dư từ những tộc nhân có thù oán với Thiên giới cao ngút trời, đương nhiên phương pháp tu luyện tà đạo của họ cũng không thiếu, mạnh một cách quá bất thường. Hơn nữa, chín đạo quân này còn có thể đánh được trên chín loại mặt trận khác nhau, mỗi đạo quân đều có đến một trăm vạn nhân binh. Ngài nói, Thiên giới không thể mượn binh sao?” Diệp Lạc Hy nhíu mày.

Mọi người đều lo sợ trước sự tuyên bố của Diệp Lạc Hy. Đúng là những binh lực này vô cùng mạnh mẽ, lại đáng sợ. Cho nên, không thể không mượn binh. Còn nữa, Diệp Lạc Hy năng lực làm việc quả nhiên không tồi. Chỉ trong quãng thời gian ba năm kể từ ngày nàng trùng sinh trở về, lại có thể lợi hại đến nhường này, điều tra kỹ càng, tường tận mọi sự.

“Trăm vạn nhân binh này, từ đâu mà có?” Lâm Túc khẽ nhíu mày hỏi nàng.

“Lâm Túc tiên sinh, ngài cũng là người luyện Vong Linh căn, không lẽ ngài không biết được, phong ấn của Ngọc Hy chỉ có thể phong ấn vật sống, không thể phong ấn vật chết sao?” Nàng nhíu mày, hỏi Lâm Túc.

“Ý ngươi là sao?” Thiên Bồng Nguyên Soái nhíu mày hỏi nàng.

Lâm Túc nhìn Diệp Lạc Hy, đoạn, ông cũng chỉ có thể thở dài, nói rằng: “Đúng vậy. Ta và hắn đều có tu luyện vong linh căn. Vong linh căn đạt cảnh giới cường giả Huyễn Vương có thể từ trong mộng cảnh của chính kẻ này, không cần đến đích thân ra tay, vẫn có thể âm thầm triệu hồi những kẻ đã chết, những kẻ có hận ý với Thiên giới lâu nhất, trở về, cùng hắn ta chiến đấu.”

Mà năm xưa, Đế Quân cùng Ma Tôn tiêu diệt bao nhiêu tộc nhân gây hại cho nhân gian? Oán hận này có thể không cao sao? Bao nhiêu sinh mạng như vậy mà chết đi một cách vô tội, không thể đến Minh giới siêu sinh, không thể đi vào lục đạo. Linh hồn của chúng cứ như vậy mà lang thang ở khắp Lục Địa Thất Hải, không ai giúp chúng siêu sinh, chúng mới nửa trở thành yêu quái, nửa trở thành ma quỷ, một số thì bị thời gian bào mòn mà tan biến, số phận thảm đến vô cùng.

Và đương nhiên, chính Diệp Lạc Hy cũng là người đã âm thầm giải quyết hậu họa của Đế Quân và Ma Tôn, nhưng đó là chuyện của bảy trăm năm sau kia. Bây giờ, Diệp Lạc Hy vừa trở về, mãi đến tận một năm trước nàng mới rõ được chín đạo quân của Cửu Lâu Xà Tà Thần từ đâu mà có, từ đâu mà thành thì đã muộn rồi. Đây cũng chính là một bước tính toán sai lầm của nàng đi.

“Xin lỗi.” Tiêu Nguyệt Dạ hắn lẩm bẩm, khẽ cúi đầu đầy ân hận. Đoạn, hắn dứt khoát lấy Binh Phù Lệnh, đặt vào tay nàng, nói rằng: “Ta và sư phụ nàng tuyệt đối tin tưởng vào nàng có thể làm được. Nàng có thể trùng sinh trở về, thì Cửu Lâu Xà Tà Thần cũng thế. Đời trước cũng là nàng đã giết chết lão ta, bây giờ nàng càng có thể giết chết lão ta một lần nữa. Số mệnh của tất cả mọi người ở đây, đều giao lại cho nàng.”

Đương nhiên, câu này cũng chỉ nói cho một mình nàng nghe mà thôi. Người ngoài tuyệt nhiên không thể nghe thấy gì.

Mặc cho sự can ngăn và phản đối kịch liệt của các vị trưởng lão, Tiêu Nguyệt Dạ vẫn điềm nhiên giao lại Binh Phù Lệnh cho nàng.

“Nếu như Đế Quân tại thượng và Ma Tôn đã kiên quyết tin tưởng nàng ta như vậy, thì được thôi. Dù sao thì ta cũng rất tán thưởng khả năng của nàng. Minh Vương ta cũng đồng ý giao lại Minh Quân lệnh cho ngươi.” Minh Vương đưa Minh Quân lệnh cho nàng, rồi nói: “Ta tin tưởng con mắt nhìn người của hai kẻ này. Thượng thần, xin đừng làm cho chúng ta thất vọng về ngươi.”

Diệp Lạc Hy thở dài. Mặc dù đây không phải là điều nàng thật sự mong muốn. Hơn nữa, số quan binh phải chết, cùng với những người phải ngã xuống, nàng đều không muốn những chuyện này xảy ra. Bọn họ đều phải đầu thai thành súc sinh cả. Hơn nữa, những kẻ bị lão nhân gia kia khống chế, e rằng muốn cứu cũng khó, dù cho nàng có mượn tay Thao Thiết cứu đi chăng nữa.

“Lạc Hy tài hèn sức mọn, một mình không thể làm nên nghiệp lớn, vẫn là khẩn xin mọi người đồng lòng, chúng ta nhất định sẽ cùng vượt qua đại nạn lần này.” Diệp Lạc Hy lần nữa quỳ trước Tam Thiên quân chủ, cung kính.

Mọi người nhìn nàng, đều chỉ có thể gật đầu. Cũng phải thôi, nàng đang nắm trong tay ba quân lệnh lớn nhất Tam Thiên, để có thể điều khiển thiên binh vạn mã kia mà.

Chỉ là ánh mắt của Đế Quân nhìn nàng bây giờ, nó không chỉ có sự áy náy, hối hận mà ẩn nhẫn trong đó, dường như có chút tạp vị. Hoài niệm chăng? Hắn thật sự không biết, tiểu nha đầu nhân loại mười lăm tuổi gầy yêu năm đó, được hắn ôm trên tay rời khỏi Diệp gia đã sớm không cần hắn nữa rồi.

“Đế Quân, ta cùng huynh nói chuyện chút đi.” Tiêu Nguyệt Dạ vừa nói, vừa rời khỏi không gian của Thiên Đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.