Thông tin mà Diệp Lạc Hy đưa tới, cùng những bằng chứng xác thực hiện nay cho thấy Cửu Lâu Xà Tà Thần đã trở lại đã rất rõ rệt. Thiên Đế ngay lập tức mở một cuộc họp khẩn cấp, yêu cầu các vị thiên binh, thiên tướng của Cửu Trùng Thiên tập hợp. Và đồng thời, Thiên Đế cũng ngay lập tức cho người đến Ma giới và Minh giới mời các vị quân chủ đến họp gấp.
Năm xưa chỉ có một mình Cửu Lâu Xà Tà Thần cũng đã đánh nát vụn cả Cửu Trùng Thiên của Thiên giới rồi. Sức mạnh của ông ta đáng sợ thế nào, ai cũng biết. Nhưng lần này Cửu Lâu Xà Tà Thần thoát khỏi kết giới một cách thầm lặng mà thần không biết, quỷ không hay. Đã vậy, ông ta còn thu thập cả một đạo quân toàn yêu quái dưới trướng mình. Yêu quái năm xưa bị Ngọc Tỷ phong ấn bao nhiêu cũng đã được ông ta thu nhận hết về dưới trướng mình, cưỡng chế ép tà khí khiến chúng trở thành những nô lệ cuồng bạo nhất, khát máu nhất và trung thành nhất với ông ta.
Đương nhiên, sự tình cấp bách này đã kinh động đến rất nhiều người. Mà bản thân Diệp Lạc Hy khi biết được sự tình đại loạn thế này đã không cho phép Thiên Đế làm lớn chuyện. Nàng biết, nếu như nàng có thể đưa được gián điệp vào bên trong nội tình của ông ta thì ông ta cũng sẽ làm được việc đó ngược lại. Và Diệp Lạc Hy sợ chuyện này sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên, cuộc họp được tổ chức ngay bên trong không gian của Đế Quân.
Chỉ là mấy ngày trước, Đế Quân từ sau khi từ Diệp phủ trở về thì chẳng hiểu sao, hắn bị Ngọc Thanh Nguyên quở phạt thế nào đấy, rồi bị thương rất nặng. Bây giờ hắn tuy có hồi phục được ít nhiều, song vẫn là gắng gượng chống đỡ như vậy đi.
Diệp Lạc Hy nhìn Đế Quân, khẽ quay đầu đi, chẳng thèm nhìn đến hắn. Và khẽ thở dài. Nàng đã dặn là muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó, vậy là bọn hắn đánh lão đến mức thở cũng khó khăn luôn rồi. Phục thật!
Đương nhiên là, cuộc họp quan trọng như vậy, Ma Tôn không thể không đi. Bản thân Diệp Lạc Hy cũng chẳng buồn liếc đến hắn ta lấy một lần, chỉ một mặt thờ ơ. Nhưng nàng càng thờ ơ, Tiêu Nguyệt Dạ càng không thể không chú ý đến nàng. Hắn vừa gặp nàng liền đã muốn sáp lại trò chuyện thì đột nhiên…
“Ma Tôn, thỉnh tự trọng.” Dạ Tư Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt, chắn trước cho nàng.
Chính Diệp Lạc Hy còn phải ngạc nhiên trước hành động này của Dạ Tư Hàn. Tên này, có bệnh sao?
“Thái tử thiên giới, ngài đang làm gì?” Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày, tỏa ra sát khí ngùn ngụt, đe dọa Dạ Tư Hàn.
Nhưng Dạ Tư Hàn, hắn dù thế nào cũng là thái tử ở đây. Hơn nữa, thủ hạ của hắn cũng không phải là dạng tầm thường. Thanh Long và Bạch Hổ ngay lập tức xuất hiện đằng sau hai bên trái phải Dạ Tư Hàn, cung kính nói: “Chủ nhân.”
Diệp Lạc Hy rất ngạc nhiên nha. Thanh Long, Bạch Hổ là hai trong Tứ Đại Linh Thú – linh vật của trời đất, hiện thân cho sự thịnh vượng, an lành, sức mạnh và hạnh phúc, khác với Tứ Đại Hung Thú. Nhưng đặc biệt ở chỗ, trong Long tộc, Hổ tộc, Chu Tước tộc và Huyền Quy tộc, có một quy định thế này. Tứ Đại Linh Thú là tước vị. Mà tước vị thì có thể truyền cho người này và người khác. Điều kiện để đạt được chính là, đánh bại kẻ tiền nhiệm và được sự công nhận của thiên giới. Không như Tứ Đại Hung Thú, cái địa vị này của bọn hắn chính là độc nhất vô nhị thiên hạ rồi. Trước mặt nàng chính là Thanh Long đời thứ hai trăm năm mươi chín và Bạch hổ đời thứ ba trăm lẻ hai. Và đương nhiên, hai kẻ này hiện tại lại đang phục tùng cho Dạ Tư Hàn. Mà, nếu được thế này thì càng tốt. Bởi vì với cái nhìn người sáng suốt của Thanh Long đương nhiệm, nàng càng yên tâm là Thanh Long kia sẽ giúp chủ nhân của mình nhìn ra được lòng người.
Nghĩ lại thì, năm xưa Thanh Loan bên cạnh Đế Quân năm đó cũng từng suýt soát có được vị trí Chu Tước, nếu như giữa đường nàng ấy không bị Đế Quân ngăn cản. Khẽ thở dài một hơi, nàng cũng cảm thấy đáng tiếc cho Thanh Loan tỷ tỷ. Chức vị Chu Tước đó cao quý và vinh hạnh biết bao nhiêu kia chứ? Đó là đại diện cho cả một dòng tộc, cả thiên giới đấy.
“Đích thân ta phải hỏi ngài đang làm gì đấy. Ngài cũng biết thượng thần không thích ngài, ngài hà tất phải sáp lại gần người ta.” Dạ Tư Hàn kiên định.
Diệp Lạc Hy thầm tấm tắc. Quả nhiên là Lâm Túc, phương pháp dạy người của ông vô cùng chuẩn xác và hiệu nghiệm. Mặc dù Dạ Tư Hàn đời trước, hắn có lỗi với nàng, đồng thời cũng là một kẻ hết mực nhu nhược. Cái ngày nàng bước lên Tru Tiên Đài thì toàn bộ quyền hạn trong tay Thiên giới đều nằm ở đa phần là do Thái hậu chủ trì cùng Thiên Hậu góp sức. Dạ Tư Hàn chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi.
Nhưng nhìn tiểu tử này bây giờ mà xem, có khác gì đã lột xác, phá kén chui ra rồi hay không? Tương lai nàng muốn dùng người cũng đỡ phải lăn tăn, nghi hoặc hơn nhiều.
“Bổn tôn là chủ Ma giới. Ta muốn làm gì, ai có thể cản được ta?” Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày hỏi Dạ Tư Hàn.
Câu này khó rồi. Nếu Dạ Tư Hàn trốn đi, xem như hắn nhu nhược đi. Còn lỡ như đáp lại mà đáp không cẩn thận, có khi chọc cái tên nóng tính này, hắn lại quay sang trở mặt trong tương lai, e rằng cũng có khăn nhiều.
“Ta không thể cản ngài. Nhưng Lạc Hy thượng thần có thân phận thế nào, cũng rất tôn quý. Lần trước ngài vừa làm chuyện không đứng đắn xong, còn muốn nàng thanh minh thay cho ngươi. Phải chăng, Ma giới toàn là những kẻ mặt dày, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ sao?” Dạ Tư Hãn khẽ cười nhìn Tiêu Nguyệt Dạ.
Sắc mặt hắn đen sì nhìn Dạ Tư Hàn. Lại nhìn sang Diệp Lạc Hy còn chẳng thèm để mắt đến hắn, hắn chỉ có thể nhường lại một bước, âm thầm rời khỏi chỗ đó.
Đuổi được Tiêu Nguyệt Dạ đi, Dạ Tư Hàn thu lại sát khí của mình, thở ra một hơi đầy nhẹ lòng. Hắn quay sang cười với Diệp Lạc Hy: “Thượng thần, hắn không làm khó người chứ?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, rồi nói: “Không khó. Nhưng xem chừng hắn đã ghi thù ngài rồi. Sau này nhớ cẩn thận một chút.”
“Thượng thần đừng lo. Ta đang mỗi ngày một mạnh thêm, sẽ có ngài ta đuổi kịp thần tượng mà ta ái mộ, cũng sẽ có một ngày ta tự mình nắm giữ thiên hạ này. Ngài xem, ta đã đột phá lên đến cảnh giới đại linh thần rồi.” Hắn ta vừa xoa bắp tay của mình, vừa cười vui vẻ, vô tư đến thế là cùng. Haizz, cũng may là bên cạnh hắn còn có hai tên còn não. Chứ không thì cũng khổ sở lắm.
Nàng chìa tay về phía hắn, nói: “Cho mượn cổ tay chút.”
Dạ Tư Hàn khẽ giật mình, đỏ mặt nhìn Diệp Lạc Hy rồi lắp bắp: “Thượng thần, đừng như vậy. Ban ngày ban mặt, chúng ta nam nữ thụ thụ bất tương thân, không thể nắm tay nắm chân đâu.”
Diệp Lạc Hy nghe mà nổi cả gân xanh trên trán luôn. Tiểu tử thúi. Cho dù sau này ta có diệt ngươi đi chăng nữa thì ta vẫn cần ngươi để cho kế hoạch sau này của ta thành công. Ngươi nghĩ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân chứ? Lão tử đây đáng tuổi nãi nãi ngươi đấy.
Nàng nhìn hắn, nhíu mày: “Ta nói là cho ta mượn cổ tay một chút. Lần trước ta có nghe mấy đệ tử bên cạnh Lâm Túc nói ngươi đột phá, nhưng hình như không thuận lắm. Không biết Lâm Túc tiên sinh đã kiểm tra cho ngươi chưa, nhưng cứ để ta xem một chút. Xem như cảm ơn hôm nay ngươi đuổi cẩu cho ta.”
Dạ Tư Hàn nghe xong, mới vỡ lẽ ra. Rồi chìa cổ tay về phía Diệp Lạc Hy. Mà, Diệp Lạc Hy cũng không hề cầm cổ tay hắn một cách trực tiếp mà bao bọc một lớp tiên khí xung quanh bàn tay mình, rồi mới chạm lên cổ tay Dạ Tư Hàn. Nàng khẽ nhíu mày. Tên này, đột phá như vậy thì cũng là quá thuận rồi. quả nhiên Thiên Hậu vẫn chưa phải loại nữ nhân rắn rết hại chính con của mình, nhỉ?
“Thượng thần, thế nào?”
“Rất thuận. Cung hỉ thái tử đột phá thành công.” Nàng ôm quyền, khẽ cười.
Diệp Lạc Hy vừa rời đi, Thanh Long và Bạch Hổ đã rút khăn tay ra, lau đến chà sát, đỏ cả cổ tay của Dạ Tư Hàn.
“Này, ngươi làm cái gì vậy?” Dạ Tư Hàn nhíu mày.
“Người đó có ma khí rất nặng. Ta ghét ma khí.” Thanh Long, Bạch Hổ đồng thanh.
Đúng vậy, trên người Diệp Lạc Hy hiện tại đang có ma khí. Bởi vì đây chính là ma khí của riêng nàng mà. Dù mỗi ngày đều xịt thuốc để che dấu, nhưng sợ là cũng khó mà dấu được triệt để.