Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 237: Chờ không nổi




Diệp Lạc Hy vừa ra khỏi phòng, liền đến hậu viện của mình, chính xác là đến khu vườn tràn ngập hoa đào quen thuộc của mình, chọn một nơi bình yên nhất mà ngồi lại đó, chiêm nghiệm lại câu chuyện mà mình vừa nghe, thưởng thức lại dư vị mà mình vừa trải qua. Phải nói, dường như đời trước nàng đã bị bỏ bùa, cho nên đã sớm đánh mất bản thân mình, để rồi phí phạm mười hai vạn năm vô cùng phiền não đấy sao? So với Hạ Tử Dật sớm nghĩ thông suốt kia, nàng cảm thấy như mình đã thất bại biết bao nhiêu.

Đào Ngột nhìn thấy nàng ngồi một mình như vậy, liền tiến lại ngồi bên cạnh nàng, hòi: “Nàng có tâm sự à?”

Diệp Lạc Hy không nói gì, chỉ nghiêng mình ôm lấy Đào Ngột, nói rằng: “Ôm lấy ta đi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng chủ động như vậy, hắn mừng lắm. Nhưng so với việc mừng rỡ vì nàng đã chủ động, mở lòng hơn rất nhiều cho bọn hắn, hắn càng lo lắng vì tâm sự của nàng hơn. Hắn ôm nàng lên, để nàng ngồi yên trên đùi hắn, để nàng có thể đối mặt với hắn, ôn tồn hỏi: “Nàng muộn phiền chuyện của hai tiểu tử đó cùng chuyện Ưng tộc mấy ngày nay rồi, còn có gì khiến nàng cảm thấy không thỏa hay sao?”

“Không có gì.” Nàng vòng tay ôm lấy hắn, nói: “Cảm ơn.”

“Hửm? Sao lại nói muốn cảm ơn ta?”

“Cảm ơn vì đã đưa ta trở về, cho ta một cơ hội được làm lại nhiều thứ.” Nàng khẽ cười.

Đào Ngột nhìn nàng cười như vậy, hắn khẽ nghiêng đầu, lại nói rằng: “Không. Cái này phải nói rằng, để chúng ta cảm ơn nàng mới đúng.”

“Nàng là ánh sáng cả đời này của bọn ta. Nếu như không có nàng, sợ rằng ta của hôm nay cũng chỉ là một kẻ chỉ biết điên cuồng chém giết mà thôi.” Hắn gục mặt, tựa đầu lên hõm vai nàng, đôi tay săn chắc cũng vì thế mà ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng hơn, nói rằng: “Nàng không cần cảm ơn, cũng không cần phải vì thế mà phải cảm ơn hay báo đáp chúng ta. Điều mà bốn người bọn ta cần hiện tại, chính là nàng của ngày hôm nay. Hi nhi, nếu nàng muốn cảm ơn bọn ta, thì chỉ cần hứa với chúng ta một chuyện thôi, được không?”

“Ân, chuyện gì?” Diệp Lạc Hy đưa tay vòng qua, ôm lấy hắn, ngạc nhiên.

Đào Ngột ngẩng đầu lên, hôn nàng.

Diệp Lạc Hy không hề có ý bài xích nào, ngược lại còn chủ động với hắn một chút, hơi há miệng ra. Đào Ngột càng cảm thấy ngạc nhiên khi Diệp Lạc Hy vì vậy mà cho hắn vượt qua ranh giới. Tham lam đưa lưỡi vào khoang miệng của nàng, hương hoa anh đào thoang thoảng, ngọt ngào khiến hắn si mê. Đúng là rất ngọt. Đối với hắn, nàng là thứ ngọt ngào nhất trên đời.

Nụ hôn dai dẳng, kéo dài khá lâu, cho đến khi Diệp Lạc Hy hết dưỡng khí, nàng mới khẽ vỗ vào vai hắn, ý bảo hắn buông ra, nàng sắp ngạt thở chết rồi. Nụ hôn dài chấm dứt, kéo theo một sợi chỉ bạc đầy quyến rũ. Nhìn gương mặt của nàng đỏ ửng lên khiến hắn thích thú. Nhưng hình như, hắn vừa tự làm khổ mình thì phải.

“Hy nhi a. Nàng mau tạo phản đi, đến lúc đó chúng ta thành thân được không? Bọn ta sắp chờ không nổi nữa rồi.” Hắn thì thào, đầy thống khổ với mà nói với nàng: “Bọn ta suy cho cùng cũng là nam nhân đó. Tấm thân xử nam này của bọn ta cũng vì nàng mà gìn giữ chừng đó năm rồi a. Nên xin nàng đó, chọn ngày tạo phản nhanh lên.”

Dường như nàng cũng cảm nhận được chỗ nào đó của hắn vừa cộm lên. Sắc mặt nàng đỏ ửng. Mặc dù từng là mẹ một con rồi, nhưng kỳ thực mà nói thì lúc đó, nàng cũng chỉ có quan hệ xác thịt thân mật với Tiêu Nguyệt Dạ có duy nhất một lần thôi. Mặc dù nàng là tác giả vẽ nổi tiếng sách cấm đó, nhưng bảo nàng trải nghiệm thì…

“Chàng mau đi xả nước lạnh đi. Bây giờ ta vẫn chưa được a.” Nàng ngại muốn chết, liền nhanh chóng chạy mất.

Đào Ngột cười khổ. Nàng nói như vậy, thì hắn phải làm theo như vậy thôi, chứ biết phải làm sao bây giờ a? Trời ạ!

Diệp Lạc Hy chạy còn chưa xa, nàng đã bị Cùng Kỳ tóm lại.

“Ặc!” Diệp Lạc Hy nhìn sắc mặt u sầu của Cùng Kỳ, liền hỏi: “Chàng…. Có tâm sự gì a?”

Nhìn bờ môi sưng mọng của Diệp Lạc Hy, Cùng Kỳ nhịn không được, liền cúi xuống hôn nàng. Đào Ngột kia, tên khốn đó muốn nhân lúc ba người bọn hắn ra ngoài làm việc rồi, muốn độc chiếm nàng chứ gì? Khôn như tên đó, sớm bị hắn xích lại như chó mà lôi đi rồi. Khôn nạn thật.

Đột nhiên bị tấn công bất ngờ như vậy, Diệp Lạc Hy không nhịn được mà há miệng ra muốn cắn hắn một cái. Cái tên này, tự nhiên phát điên cái gì vậy? Nhưng đang hôn mà há miệng ra là một sai lầm rồi a. Cùng Kỳ còn giỏi hôn hơn cả Đào Ngột, cho nên Diệp Lạc Hy không thể chống cự được hắn, ngược lại còn bị hắn chiếm tiện nghi a.

Cả người nàng vì mất dưỡng khí, cho nên thở cũng khó khăn. Trời ạ, cái người này, hắn phát bệnh à?

Mà Cùng Kỳ khẽ đưa tay lên chạm lên cái vết cắn của nàng trên môi hắn, khẽ cười, hỏi rằng: “Nàng đánh dấu chủ quyền lên ta đấy à?”

“Đánh dấu cái gì chứ? Ta thở không được!” Nàng cố gắng há miệng ra, hít lấy không khí nhanh nhất có thể. Ai nha, môi hơi sưng lên rồi.

“Chậc chậc.” Hắn ôm nàng lên nhẹ nhàng để nàng ngồi trên cánh tay hắn.

“Này! Thả ta xuống!” Diệp Lạc Hy bây giờ mới nhận ra, Cùng Kỳ và Đào Ngột rất giống nhau nha. Đều thích cắn nàng một cái, rồi cũng thích ôm nàng lên như vậy. Nhưng hai người này, có phải là huynh đệ đâu cơ chứ?

“Nàng đó, lần sau hôn thì nhớ thở đi chứ. Không thở, chết ngạt luôn thì sao?” Hắn khẽ cười.

“Trách ai cơ chứ? Ta cũng chính là bị mất người ức hiếp mà.” Nàng dỗi rồi a.

Hắn nhéo cái má bánh bao đang phùng ra vì dỗi hắn, lại nói rằng: “Nàng đó, lớn nhanh lên được không? Nếu không phải là vì nàng muốn thành thân rồi mới làm gì thì làm, thì bọn ta đã ăn sạch sẽ nàng rồi.”

Diệp Lạc Hy đỏ mặt. Trời đất ơi, vô lại!

Nhưng mắng cũng không mắng được a. Tại sao? Vì bọn hắn đang nhịn vì nàng á.

“Được rồi, không trêu nàng nữa.” Hắn nói: “Trong đám Ngọc Bích Thảo kia, bọn ta vừa tìm được thêm một thứ rất thú vị.”

“Hả? Có gì mới sao?”

“Ngọc Bích Thảo bình thường sẽ là loại cỏ có bạch quang bao phủ. Nhưng một ngàn năm sẽ mọc ra ba cây Ngọc Bích Thảo phủ hồng quang. Ta đã đưa nó về đây rồi, ngày mai nàng hãy xem xét chúng.” Hắn nói.

“Ừm.” Nàng gật đầu: “Ớ? Nhưng tại sao lại là ngày mai?”

“Nàng còn hỏi là tại sao á? Bây giờ đã là canh nhất hai khắc rồi mà nàng còn lang thang ngoài này chưa ngủ. Có tin lát nữa về phòng, ta đánh mông nàng không?” Hắn nhíu mày không hài lòng.

A! Mới mấy ngày trước, mấy vị trưởng bối lão nhân gia kia nói rằng nhìn nàng hơi thiếu sức sống, bọn hắn liền khóc lóc, lăn lê dưới đất mà ăn vạ rằng: nàng tự ý làm mọi việc theo ý mình, không hề quan tâm đến sức khỏe của mình, cơ thể suy nhược thấy rõ, bọn hắn vừa mới nuôi nàng nặng tay một chút, vậy mà vừa mới bẵng đi vài ngày đã trở về cân nặng cũ. Đã vậy, nóc nhà này cao quá, bọn hắn không dám bật, cho nên dù có khuyên hết lời cũng không nó được gì.

Cho nên, ba vị trưởng lão nào đó cứ khăng khăng muốn nàng gọi họ là gia gia đã nói rằng: “Các ngươi cứ mạnh tay đi. Nha đầu này xem chừng còn ngỗ nghịch hơn cả mẫu thân nó nữa cơ.” Còn nói là, cái gì mà tưởng bọn hắn ngược đãi nàng, hóa ra nàng mới là người ngược đãi bọn hắn.

Được rồi, nàng phải công nhận là kỹ năng hát tuồng kẻ khóc người chèo của bọn hắn thực sự là đỉnh cao tới độ, phụ thân nàng dù cho có khóc lóc với mẫu thân trong biển thần thức cũng phải thua xa a.

Cho nên, Diệp Lạc Hy một không thể chống cự, hai không thể phản bác, ba không thể chạy trốn, ngoan ngoãn bị Cùng Kỳ ôm đi ngủ a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.