Mùa đông thì làm gì cho ấm?
Đầu tiên chính là, Diệp Lạc Hy sẽ đưa cả phủ về Quang Minh đỉnh để trốn mùa đông lạnh muốn nứt da trên Thiên Đình.
Đây là câu hỏi mà trên dưới, trong ngoài Diệp phủ tướng quân luôn gặp phải, và thường xuyên được hỏi tới.
Đối với một người cò lòng tò mò cao như Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa, đương nhiên là hai cô nàng này đã đi tìm tất cả mọi người để học hỏi và trải nghiệm rồi.
Nếu như hỏi đến các đệ tử, chúng sẽ trả lời như thế này:
Đầu tiên chính là người dễ nói chuyện nhất, nằm trong thập đại mỹ nam xinh đẹp nhất của các cao thủ đạt cảnh giới linh thần của Cửu Trùng Thiên, đệ nhất ôn nhu mỹ nam đại sư huynh, bản chất cầm kiệm liêm chính, lại rất chăm việc học, đảm việc trông nom các đệ muội (mặc dù hắn thường xuyên bị lão nhị mắng bản thân hắn là tên lưu manh không có tiết tháo) quan môn đại đệ tử của Diệp Lạc Hy, Lưu Nhất Thanh.
Lưu Nhất Thanh vừa sắp xếp lại sổ sách trong thư phòng, vừa nói: “Đương nhiên là đi nướng khoai lang rồi. Trời mùa này mà được đi nướng khoai lang thì nó là món ngon nhất đó. Ta thường sẽ rủ mấy sư đệ trốn xuống núi để đào khoai, ngon lắm. Nếu đại cô cô và tiểu cô cô muốn đi, ta sẽ dẫn hai người đi.”
Quang Minh Đỉnh của Diệp Lạc Hy là một nơi tự cung tự cấp. Cho nên, bình thường các đồ đệ có thể thoải mái tự mình lựa chọn thực đơn. Ví dụ như xuống trấn dưới chân núi mua lương thực, hoặc là săn bắt, hái lượm trên rừng để ăn uống. Cho nên, Lưu Nhất Thanh – con người từng được sư phụ nướng cho ăn một lần khoai lang vào trời đông buốt rét, ngay sau khi hắn được sư phụ cứu ra khỏi đám buôn người kia, hắn đã nghiện món này. Đặc biệt hơn, sư phụ còn nói, món này phải ăn khi trời đông lạnh nhất mới được xem là đủ vị.
Cho nên, việc Lưu Nhất Thanh còn trồng cho mình cả một vườn khoai lang đằng sau nhà, là chuyện hết sức bình thường. Và đương nhiên, ngoài Lưu Nhất Thanh ra thì Bạch Hiểu Hiểu cũng là cái nha đầu vô cùng thích món ăn này nha.
Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa bình phẩm: thật khó tưởng tượng ra nổi quân tử ôn nhu nho nhã, quân nhan như ngọc trước mắt này lại có sở thích khác người vậy nha. Nhưng thật sự ra mà nói thì, Tiêu Nguyệt Hoa cũng rất thích món ăn này lắm đó. Và đương nhiên, rủ phải có hội, đi phải có thuyền. Ba người Tiêu Nguyệt Hoa, Bạch Hiểu Hiểu và Lưu Nhất Thanh đều hăng say vác cuốc ra đồng để đào khoai lang.
Chu Sa thấy, rốt cuộc thì cũng chỉ còn có một mình mình ở lại thu thập thông tin về vấn đề đang rất nổi này, liền nhanh chóng đi tìm đối tượng tiếp theo.
Người thứ hai mà Chu Sa tiếp cận chính là đại ngự tỷ trong mười hai đồ đệ của Diệp Lạc Hy, An Nhiên. Nàng có xuất thân từ vùng biển lạnh giá như Hải Bắc, lại sinh ra từ dòng dõi nhà tướng, cho nên tính cách của An Nhiên phần nào cũng nổi bật lên cái sự lạnh lùng, vốn có của nó. Thêm vào đó, An Nhiên còn được trời phú cho một chất giọng nữ trầm mà thấp, nghe quyến rũ vô cùng. Đại ngự tỷ này lại không thục nữ như con nhà người ta nha, nàng là một người thích nhất là vác kích đi chém đối thủ đó.
Vừa nhìn thấy Chu Sa, An Nhiên đã lễ phép cúi đầu, khẽ chào một tiếng. Chu Sa liền kéo An Nhiên lại, hỏi nàng: “Mùa đông ngươi thích làm gì nhất?”
An Nhiên ngẫm nghĩ một hồi, rồi giống như vừa mới ngộ ra một chân lý, cô nói: “Ngủ.”1
Chu Sa bĩu môi. Nhạt, chán phèo!
Nhưng khi Chu Sa vừa mới định rời đi khỏi thì đột nhiên, An Nhiên nắm tay nàng lại, nói tiếp: “Ta chưa nói hết.” Hai mắt Chu Sa sáng rực, vẻ hóng hớt: “Vậy thì còn gì nữa?”
“Còn có, nghe sư phụ đọc sách.”
Chu Sa ỉu xìu. Nản cả lượt. Trời ạ, tiểu nha đầu này, mùa đông của con nhạt vậy sao?
“An Nhiên muội muội. Chu Sa cô cô.” Là Thiên Tư Tư1
Khác hẳn với An Nhiên, là một Mị Ma tộc, Thiên Tư Tư lại mang nét tính cách cao ngạo như một tiểu thư kiêu kỳ hơn. Nhưng, Thiên Tư Tư dù là kiêu ngạo với ai đi chăng nữa, ở trước mặt người nhà, nàng vẫn mang theo một nét ôn hòa, nhã nhặn. Sau khi chào hỏi xong hai người, Thiên Tư Tư đã nói với An Nhiên rằng: “Cá nướng đã chuẩn bị cho muội rồi đấy.” Nàng ấy nói nhỏ với sư muội.
Trong ánh mắt của An Nhiên lóe lên sự ngưỡng mộ với Thiên Tư Tư, xong rồi nhanh chóng chạy vụt đi.
Thiên Tư Tư cúi đầu thi lễ với Chu Sa xong, rồi đi mất. Chu Sa gật gù. Có lẽ công việc của Thiên Tư Tư là chăm sóc các đệ, các muội.
Lam Hạo, Lục Bắc Quân, Chu Thành, Chu Minh thì khỏi nói rồi. Đám nhóc này rủ nhau ra ngoài săn thịt thú rừng mùa đông, vừa bán kiếm chút tiền, vừa lấy lương thực dự trữ về cho tất cả mọi người.
Hai đứa nhỏ nhất Quân Cửu và Bạch Hiểu Hiểu chỉ đơn giản là: mùa này lạnh lắm. Đi đào khoai nướng với đại sư huynh thôi.
Có một số đứa Nhạc Tử Liêm và Hạ Hàn Không sẽ vì đặc trưng chủng tộc mà đi ngủ đông luôn.
Kim Mặc Nghiên trong cái mùa lạnh như cắt da xé thịt này sẽ thường tự giam mình trong phòng luyện đan. Bởi vì hắn sợ lạnh. Mà luyện đan, hắn có thể ở trong đó thưởng thức cái ấm áp của lò luyện đan.
Đồ đệ của Diệp Lạc Hy như vậy đó. Vậy còn các linh thú của nàng thì sao?
Ở lại Cửu Trùng Thiên bây giờ còn ba huynh đệ: Diệp Tư, Diệp Nam và Diệp Quân. Bọn hắn có nhiệm vụ trông phủ, đồng thời cũng tránh cho những người khác đến tìm Diệp Lạc Hy làm phiền và gây chuyện.
Diệp Liên, Viêm Cơ vẫn giữ theo nhiệm vụ cũ. Bọn họ có việc loay hoay bếp núc cùng những việc lặt vặt khác liên quan đến củi lửa trong nhà. Chỉ có đặc biệt hơn một chút, tiểu tử Dực Minh Hiên thế mà lại cắm rễ luôn ở Quang Minh đỉnh, một hai chỉ thích làm cái đuôi nhỏ theo sau Viêm Cơ. Đương nhiên, Diệp Lạc Hy cũng không hề cấm cản bọn họ. Dù sao thì nàng cũng không muốn quản.
Diệp Mi, Diệp Thanh vẫn như cũ, làm bảo mẫu bên cạnh Diệp Lạc Hy. Bọn họ có nhiệm vụ chăm lo công việc dọn dẹp trong phủ. Ma Long, Tam Lang thì ở trong thư phòng cùng Diệp Lạc Hy. Mùa đông này tuy nói là Diệp Lạc Hy được nghỉ đông, nhưng bọn họ phải làm việc do Lâm Túc giao cho. Đương nhiên là, Diệp Lạc Hy vẫn là nô lệ của công việc như cũ, hoàn thành đủ thứ công văn lớn nhỏ trên đời mà Lâm Túc ném cho nàng không quản là mình đang ở trong kỳ nghỉ đông.
Khi bản công văn cuối cùng được xử lý xong rồi, Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa mới mò vào phòng của Diệp Lạc Hy.
“Tỷ tỷ.”
“Lạc Hy chàng ơi.”
Hai người họ đều đồng loạt sà đến bên Diệp Lạc Hy, một người sủng nịnh bóp vai cho nàng, người kia lại vui vẻ làm nũng với nàng.
Diệp Lạc Hy thở dài, cảm thấy mình thật bất lực với hai người họ. Nàng đưa tay xoa đầu Tiêu Nguyệt Hoa, lại hưởng thụ cái bóp vai của Chu Sa, cảm thấy thoải mái lắm nha.
“Hai người lại vòi vĩnh ta cái gì sao?” Diệp Lạc Hy khá ngạc nhiên bởi vì hai người họ hôm nay lại ngoan ngoãn khác hẳn thường ngày luôn.
“Tỷ tỷ, kể cho chúng ta nghe đi. Mùa đông của những năm trước đây, tỷ thường làm gì?" Tiêu Nguyệt Hoa hiếu kỳ.
“Cái mùa đông đầu tiên chàng trùng sinh trở về thì chàng đón cùng Nguyệt Hoa rồi. Vậy những mùa đông khác thì sao? Không lẽ chàng cũng dẫn đồ đệ về Quang Minh đỉnh đi nghỉ đông sao?” Chu Sa dương đôi mắt to tròn hơn Diệp Lạc Hy lên nhìn người ta, nũng nịu.
Nàng bật cười, nói: “Bình thường thì ta sẽ dẫn chúng về đây, sau đó để chúng muốn làm gì thì làm. Còn bản thân ta thì nghỉ ngơi một chút. Miễn là không phải nhìn đến đám thần tiên đạo mạo kia là được rồi.”
“Không có gì đặc biệt sao?” Tiêu Nguyệt Hoa dẩu mỏ. Tỷ tỷ thật nhạt nhẽo.
“Cũng không hẳn là không có gì đặc biệt. Ta cùng bọn hắn trải qua những mùa đông ở đây, đương nhiên là ta… khụ! Quả thật có phần khó nói.” Mang tai Diệp Lạc Hy khẽ đỏ, còn có ho khan một cái.
Ngay lập tức, Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa nhạy bén đến nỗi dựng cả tai lên, giống như hướng Diệp Lạc Hy cầu nghe chuyện.
“Tỷ tỷ, kể đi mà.” Tiêu Nguyệt Hoa nài nỉ.
“Đúng đó. Đúng đó. Chàng kể đi. Ta thực lòng muốn nghe nha~” Chu Sa cũng chuyển đến bám lấy một bên cánh tay của Diệp Lạc Hy, lay a lay.
Nhìn đến hai cái người hám nháo, ham vui đang cầu nghe chuyện tầm phào của nàng, Diệp Lạc Hy cũng chỉ đành cười bất lực nói với họ rằng: “Được rồi, ta kể.”