Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 174: Nhị Lang Thần (4)




Tỳ Bà quả là thứ quả kỳ diệu ở nhân gian. Nó phát triển thành một cây đại thụ, ngàn năm mới kết quả một lần, hấp thụ linh khí của trời đất mà bồi tụ cho thứ quả ngọt ngào của nó. Tỳ Bà quả nhìn thì quý hiếm, nhưng công dụng của nó chỉ có thể dùng như một viên kim đan rỗng để thay thế chúng. Thế nhưng, lần này có đến hai người có thế lực khác nhau cùng đến tranh giành.

Một người là Ưng Đạt Dạ Xoa, một trong tứ đại Dạ Xoa của Lục Địa. Và kẻ kia chính là Trường Sinh trưởng lão và Mộng Ma trưởng lão của Ma giới.

“Trường Sinh trưởng lão? A! Ta nhớ rồi!” Diệp Lạc Hy bất giác nhớ ra. Hắn ta còn không phải là kẻ đã lấy tỳ bà quà giao cho Cửu Lâu Xà Tà Thần hay sao? Nghĩ đến đây, Diệp Lạc Hy xoa cằm ngẫm nghĩ. Không biết là mình có nên giết quách cái tên này đi rồi khắc lên đó là kẻ phản đồ không đây?

“Ngươi nhớ ra cái gì?” Dương Tiễn tròn mắt nhìn nàng.

Diệp Lạc Hy giật mình quay đầu lại nhìn. Trời ạ, nàng quên là còn cái tên âm hồn bất tán họ Dương tên Tiễn ở đây nè. Dọa cho nàng sợ muốn chết đi được ấy!

“Khụ! Dương Tiễn đại nhân. Chốc nữa, cho dù ta có làm chuyện gì, thì xin ngài cũng đừng xen vào chuyện của ta.” Diệp Lạc Hy bỗng chốc lạnh lùng. Chẳng hiểu sao, chính cái lạnh lùng này của Diệp Lạc Hy, lại khiến trong ánh mắt của Dương Tiễn ánh lên tia mừng rỡ một cách kỳ lạ.

Nàng liền rời khỏi lưng của Tam Lang, một mình nhảy xuống trước địa bàn được khoanh vùng là nơi ở của Thực Trùng.

Dương Tiễn rất kinh ngạc trước độ liều lĩnh của Diệp Lạc Hy, nhưng càng kinh ngạc hơn chính là khả năng lộn nhào từ không trung xuống đất ở khoảng cách cao đến như vậy. Nếu là người bình thường, sợ là nàng đã chết rồi. Nhưng đối với Dương Tiễn mà nói, hành động nhảy từ trên trời xuống như vậy, mới giống với phong cách làm việc của Dạ Xoa Ưng Đạt mà mọi người đồn đại chứ.

Diệp Lạc Hy chỉ cần một cú lộn ngược người trước khi tiếp đất là có thể nhẹ nhàng đặt chân trên mặt đất, phong thái ung dung tự tại, lại tỏa ra sát khí khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Tam Lang hiện nguyên hình là một nam nhân có nước da ngăm đen, đôi đồng tử sắc lẹm màu hổ phách cùng hoa văn vàng kim ánh trên da thịt, càng nổi bật hơn nét hoang dại của hắn. Khi Diệp Lạc Hy vẫn còn cái thân phận Ưng Đạt Dạ Xoa, Tam Lang được gọi với cái tên Tát Lãng còn Ma Long lại được gọi là Mặc Lang.

Nếu như Ưng Đạt Dạ Xoa là một thiên hạ đệ nhất binh mã đại tướng quân thì Tát Lãng và Mặc Lang lại được mệnh danh là song long song sát dưới trướng của Ưng Đạt Dạ Xoa. Và cũng không cần phải nói, khả năng đơn phương độc mã của hai vị tướng tài ấy thật sự là quá khinh khủng khiếp.

Chỉ là, sau khi bình định được thiên hạ, vị Dạ Xoa ấy lại giao quân cho A Tu La tộc, thậm chí còn dẫn theo hai vị tướng lĩnh của mình lui về ở ẩn, từ đó đến nay mai danh biệt tích, dường như chưa từng xuất hiện lại trong quãng thời gian suốt chín trăm năm qua.

Diệp Lạc Hy nhớ lại cái thời huy hoàng đó của mình, chỉ cảm thấy lắc đầu khổ sở. Cơ thể của nàng vốn thuần ma thuần tiên. Tuy nhiên, lại sinh sống ở nơi khan hiếm ma khí như Cửu Trùng Thiên, khiến tiên khí trong người của Diệp Lạc Hy chênh lệch hơn nhiều so với ma khí, dẫn đến mỗi lần Diệp Lạc Hy thăng cấp đều dẫn đến bán phản phệ, buộc nàng mỗi lần thăng tiến phải dừng lại năm mươi năm bế quan, năm mươi năm tu luyện tiếp, thành ra nàng phải mất chín trăm năm mới có thể tu từ một linh thần lên đại linh thần.

Càng nghĩ, Diệp Lạc Hy càng cảm thấy ấu trĩ. Nếu như biết được bản thân nàng mang hai dòng máu, nàng nhất định sống chết cũng sẽ không lên Cửu Trùng Thiên, quyết định cả đời làm một địa tiên cho lành.

“Chủ nhân, người không sao chứ?” Tam Lang thấy nàng dường như xay sẩm mặt mày khi nhớ lại chuyện cũ, liền lo lắng hỏi.

“Ta không sao.” Diệp Lạc Hy xua xua tay. Đúng là có khổ không thể nói. Sao đời trước ta đần hết chỗ nói vậy a?!

Diệp Lạc Hy nhìn khu rừng rậm rạp phía trước, lại nhìn về phía Dương Tiễn lẽo đẽo theo sau, nàng đứng lại nhìn hắn mà nói: “Nhị Lang thần đại nhân, xin ngài hãy mặc thường phục được không? Ta và ngài đều hành sự lén lút, người lại mặc cả giáp chiến như vậy, có phải lộ liễu quá hay không?”

Dương Tiễn lúc này mới nhìn lại mình, sau đó hắn thay đổi. Một bộ y phục thư sinh nho nhã, kèm thêm một chiếc quạt xếp lụa trắng, càng tăng thêm nhiều phần hòa hoãn và ôn nhu của hắn, hoàn toàn cùng với kẻ oai phong lẫm liệt, bộ dáng quân lâm thiên hạ ban nãy khác nhau vô cùng. Diệp Lạc Hy trợn mắt nhìn Dương Tiễn, trong đầu nàng bỗng chớp mắt hiện lên một hình bóng của một vị cố nhân, một quân sư ôn nhu nhã nhặn cùng đôi mắt biết cười, một bằng hữu mà nàng tôn kính như mạng. Nàng khẽ lắc đầu. Đừng nghĩ lung tung. Vi Định là người ôn nhu nhất thiên hạ này mà nàng từng biết, còn tên Nhị Lang thần kia là một tên mặt liệt như cái quan tài, hai người bọn hắn không thể nào là một người được!

“Chủ nhân, hắn thực sự quá giống!” Ngay cả Tam Lang cũng phải thốt lên một câu. Nhưng nhanh chóng, Tam Lang bị Diệp Lạc Hy đục một cái vào bên mạn sườn, khiến hắn phải biết đường mà câm miệng.

Ý của Diệp Lạc Hy rất rõ ràng: Dương Vi Định trong lòng của Diệp Lạc Hy là một vị bằng hữu độc nhất vô nhị, một tri kỷ ngàn vàng khó cầu mà cho dù sau này Diệp Lạc Hy có sống thêm hai mươi vạn năm thì vị bằng hữu sớm chiều bên nàng, cùng bàn luận quân cơ, cùng vào sinh ra tử ấy vẫn không ai có thể thay thế được. Dương Vi Định là Dương Vi Định, còn Dương Tiễn là Dương Tiễn, một thần một nhân, làm sao so sánh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.