Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 150: Gây sự (1)




Trước khi vào truyện, tác giả có đôi lời muốn nói.

Hiện tại thì mỗ đã kín lịch rồi, nên thời gian viết truyện vô cùng có hạn. Hiện tại mỗ vẫn không thể sắp xếp được lịch cụ thể rõ ràng. Hi vọng mọi người không trách ta.

Thứ hai là, mỗi chương truyện hiện tại ta thấy hơi ngắn. Cho nên ta sẽ đăng bớt chương lại, nhưng số lượng chữ trong chương sẽ nhiều hơn. Nếu nàng nào thấy dài quá có thể kiến nghị ta cũng đc.

Cảm ơn các nàng đã luôn theo dõi và ủng hộ ta.

===============

Từ trước đến nay, Diệp Lạc Hy muốn thứ gì, nàng nhất định sẽ dùng hai tay để nắm lấy thứ đó. Cho nên, đối với việc đi lấy Tỳ Bà quả, nàng cũng không hề muốn để đến tay Tứ Đại Hung Thú. Nếu như đợi thêm vài năm nữa, để cho quả thật sự tốt nhất, nàng cũng chẳng buồn đợi thêm đâu. Miễn là sau đó, đừng có ai đi theo, để thêm vướng tay vướng chân nàng là được.

Có điều, quãng thời gian này của Diệp Lạc Hy mà nói, nhàn rỗi đến mức Diệp Lạc Hy cảm thấy bí bách. Bình thường bận đến đầu tắt mặt tối, nàng đã sớm quen rồi. Bỗng dưng được rảnh rỗi quá mức, khiến Diệp Lạc Hy không chỉ bí bách, ngược lại còn rất dễ phát cáu. Chỉ vì quyết định sẽ giả như bản thân đã không còn kim đan, mà bây giờ ai nấy đều rất xem trọng nàng.

Tỷ như, Nữ Oa nương nương bình thường mấy năm mới ghé qua Diệp phủ một lần, bây giờ thì Nữ Oa đều đến Diệp phủ mỗi ngày. Nhiều đến mức so với số lần nàng tiếp Nữ Oa so ra còn nhiều hơn số lần gặp Ma Long, Tam Lang mỗi ngày.

Tỷ như, quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa cứ ba ngày lại có hai ngày nàng chạy đến Cửu Trùng Thiên tìm Diệp Lạc Hy. Nếu như không phải là thuốc dưỡng thần, thì cũng là dược liệu trân bảo quý hiếm để nàng bồi bổ bản thân.

Tỷ như, Lâm Túc sẽ hạn chế nhất có thể việc để nàng xử lý công vụ. Mỗi ngày tuy rằng nàng đều phải đến thao trường huấn luyện binh quân, nhưng riêng công vụ thì chẳng còn một thứ gì. Thậm chí, nhiều khi làm việc phải báo cáo lại, cũng là Văn Quân bên cạnh Lâm Túc trực tiếp đến giúp nàng ghi chép, không phải để nàng động não đến một thứ gì.

Tỷ như, Khang Tư sẽ vô cùng giống một đại ca, một trưởng bối, một vị ma ma quan tâm nàng. Nàng biết Khang Tư không phải nguyện ý đến Diệp phủ chăm sóc nàng, mà là vì ở đây thì có Nữ Oa thường xuyên lui tới. Có điều, Khang Tư cũng rất biết cách lấy lòng muội thê tương lai. Thậm chí còn nhiều lần ngầm ra hiệu cho Diệp Lạc Hy, hi vọng nàng có thể ra tay tương trợ giúp hắn.

Tỷ như, đám đồ đệ sẽ ngoan ngoãn hơn thường ngày. Chúng không chỉ chăm chỉ học tập, luyện võ, đọc sách mà còn bắt đầu biết phụ người ta làm việc nhà.

Tỷ như, Tứ Đại Hung Thú mặc dù ban ngày không có mặt ở Diệp phủ nhưng khi mặt trời lặn, bọn hắn trở về thì Diệp Lạc Hy chính thức trở thành trân bảo ở đây. Nhiều khi, Diệp Lạc Hy còn quên mất, thật sự cho rằng bản thân đã bị phế đan mất rồi.

Đáng sợ hơn là Đế Quân. Lão ta mặc dù nhàn rỗi ở Đông cung, nhưng lại thường hay mang vài thứ lặt vặt đến cho Diệp Lạc Hy. Mặc dù nàng hoàn toàn không hiểu có phải vì lão ta thấy ân hận với những lời mà Nữ Oa nói hay không, nhưng nàng tuyệt đối không thể không đề phòng Đế Quân. Kiếp trước, Đế Quân là con người ra sao, Diệp Lạc Hy là người hiểu rõ nhất.

Nhìn thấy Chiến Thần vừa đi đi vừa lại lại, còn thở ra mấy hơi dài khiến đám binh sĩ sợ hãi không nói thành lời. Lúc trước nghe nói thượng thần bị kịch độc hủy mất kim đan, còn tưởng rằng vị thượng thần này đã trở thành một phế nhân. Không ngờ, sau khi Chiết Nhan thượng thần rời khỏi Cửu Trùng Thiên ba ngày, Chiến Thần Lạc Hy đã ngay lập tức xuất hiện ở vị trí thống lĩnh quân, tiếp tục chủ trì nơi này, huấn luyện binh sĩ, khiến ai nấy kinh ngạc đến ngỡ ngàng. . ngôn tình hay

Hôm trước, có một vài tên to gan liều mạng, không biết sợ, không biết sống chết, nói mỉa mai Chiến Thần Diệp Lạc Hy là một phế thần, khiến thượng thần ấy tăng giờ huấn luyện lên vài canh giờ.

Điều đáng sợ hơn chính là, mặc dù nàng đã không còn kim đan trong người, nhưng không có nghĩa là võ công, căn linh, căn cốt của nàng bị phá hủy. Diệp Lạc Hy vẫn là Diệp Lạc Hy cao cao tại thượng, đem đám binh lính dưới trướng mình đưa vào kỷ luật thép. Không chỉ mỗi ngày một lần, từng người xui xẻo bị Diệp Lạc Hy gọi lên đánh một trận võ đài thừa sống thiếu chết. Khiến ai nấy đều sợ hãi, run cầm cập, không còn dám lời ra tiếng vào.

Nói thượng thần Diệp Lạc Hy mất kim đan ư? Nếu như không phải chính miệng Chiết Nhan nói ra, ai mà tin cơ chứ? Lực đạo như vậy cũng là quá mạnh rồi đi!

Diệp Lạc Hy vì quá chán nản cho nên mới gọi mấy tên lính tự cao, tự cho mình là tài giỏi lên để trút giận. Vốn dĩ mấy lời bàn tán ra ra vào vào kia nàng cũng chẳng mảy may quan tâm. Suy cho cùng, nàng cũng không thích chuyện quản miệng đời thiên hạ. Hơn nữa, nàng còn nhiều chuyện hơn phải toan tính, đâu có rỗi hơi như đám người nào đó?

Cho nên, nàng mới gọi một vài tên đen đủi lên đánh tỷ thí cùng nàng. Đừng nói là đánh được một trận thống khoái. Mặc dù mỗi ngày nàng đều dùng Nhuyễn Thần Đan, ngăn chặn việc sử dụng linh lực và ma năng, nhưng đám lính bên dưới không ai có thể là đối thủ của nàng. Chưa tiếp quá ba chiêu, liền nằm vật ra sàn cầu xin nàng thủ hạ lưu tình.

Có thể nói Đế Quân dạy dỗ nàng rất tốt. Một thân võ công này, cho dù nàng không tu, cho dù chỉ là một kiếm sư, thì nàng cũng là một Huyễn Vương kiếm sư từng đạt đến cấp bảy: đủ bá đạo để có thể oanh tạch khắp nơi a.

“Thật sự là kém cỏi! Các ngươi chưa ăn cơm sao?” Diệp Lạc Hy tức giận xoa xoa thái dương, nói: “Thiên giới lấy binh làm trọng. Cốt là muốn huấn luyện các ngươi để trở thành những kẻ tiên phong bảo vệ Cửu Trùng Thiên này. Nhưng mà các ngươi….” Nàng hướng mũi kiếm lướt qua hết một vạn quân trước mặt, nghiến răng mà nói: “Lại có thói lười biếng như vậy. Bản thượng thần chỉ vắng mặt có ba tháng hai mươi ngày, các ngươi từng người từng người đều trộm lười như vậy đấy phỏng?”

Quân binh nghe nàng nói như vậy, ai nấy đều túa ra mồ hôi lạnh. Cho dù có kim đan hay không, uy áp của Diệp Lạc Hy đều vô cùng bức người. Hơn nữa, trong việc luyện binh, dụng binh và bày binh, Diệp Lạc Hy luôn là kẻ thông minh, sáng suốt và nghiêm túc đến đáng sợ. Đừng hỏi vì sao trong thánh chiến và những cuộc đại chiến, Diệp Lạc Hy lập nhiều công lao, đạt nhiều thành tựu, nổi tiếng với cái danh kẻ thù đặt cho nàng: Bất Khả Chiến Bại. Thiên giới quân tướng không đáng sợ. Đáng sợ là Chiến Thần Diệp Lạc Hy có ra trận hay không thôi.

Bây giờ tuy đang là thời bình, nhưng Diệp Lạc Hy lại không hề muốn bình yên. Dù cho còn lâu thì mới đến trận đại chiến với Dực tộc, dù đã không còn Điêu Sư oanh tạc khắp nơi, nhưng đám quân dưới tay nàng luôn là quân tiên phong, nàng không muốn bọn họ chết oan uổng như kiếp trước nữa đâu. Cho nên, Diệp Lạc Hy mới nghiêm túc.

“Thượng thần à. Ng�ời thương xót chúng ta tý đi! Hôm nay người đã luyện binh hết bốn canh giờ rồi đó! Người không mệt, nhưng chúng ta đã mệt lắm rồi!” Một thiếu niên trẻ, cả gương mặt đỏ bừng vì mệt và nóng, nhìn nàng van lơn.

Diệp Lạc Hy xét thấy trời cũng đã bắt đầu về chiều, nàng liền thả thanh kiếm xuống đất, thở ra một hơi. Nàng xoay người lại, chuẩn bị rời đi, đồng thời bỏ lại một câu: “Hôm nay miễn cho các người đứng tấn. Có điều, ngày mai đứng bù.”

Khoảnh khắc Diệp Lạc Hy bỏ vũ khí xuống quay lưng đi, đám quân binh liền thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy như được trời độ. Câu trước của Diệp Lạc Hy còn làm cho bọn họ cảm động suýt rớt nước mắt, vậy mà câu sau đã khiến cho cả bãi luyện binh rộng hai dặm này trở nên tĩnh lặng như tờ. Đến cả âm thanh chiếc lá rơi chạm xuống đất người ta cũng có thể nghe thấy rõ được.

“THƯỢNG THẦN À! NGƯỜI THƯƠNG XÓT CHÚNG TA MỘT CHÚT KHÔNG ĐƯỢC HAY SAO?!”

Tiếng hét oán than của quân binh vang vọng khắp cả thao trường. Dù là Nữ Oa có đứng ở đây, sợ rằng cũng sẽ đau lòng lệ rơi cho số kiếp của những quân binh tội nghiệp, bị số phận đen đủi đẩy đưa, rơi đến trước mặt thượng thần Diệp Lạc Hy mất thôi!

Nàng rời khỏi thao trường, còn đang định trở về tìm Ma Long, Tam Lang hoặc chí ít là mấy đồ đệ, đấu một trận cho đỡ buồn. Chỉ là, nàng vừa mới bước vào phủ, thì đột nhiên nhìn thấy không khí ở phủ hôm nay vô cùng kỳ lạ. Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày không hiểu. Bình thường khi nàng trở về, người đầu tiên chạy ra đón nàng đầu tiên thường vẫn là Bạch Hiểu Hiểu, hoặc là chí ít cũng là Diệp Tư cơ mà? Vậy mà hôm nay lại chẳng có ai, thậm chí cổng phủ còn mở ra rất rộng, không có ai trông chừng. Ma Long và Tam Lang từ khi nào trở nên cẩu thả như vậy?

Nhận thấy có điều bất thường, nàng bước đến đại sảnh. Trước mắt nàng là một cảnh tượng vô cùng đặc sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.