Tỳ Bà là một thứ quả chỉ mọc ở nơi có nhiều linh khí quy tụ. Nhưng không thể sống được trên Cửu Trùng Thiên. Tỳ Bà quả cũng ngàn năm mới kết trái một lần. Song, vì chức năng của nó chỉ có thể khôi phục lại kim đan trong người bị mất, cho nên rất hiếm người để ý đến nó. Dù sao, so với việc khôi phục kim đan, người ta lại mong muốn có được một sức mạnh đủ để nghịch thiên, trở thành bá chủ thiên hạ.
Chỉ là, đây lại là một câu chuyện bỏ qua vô cùng uổng phí.
“Ý nàng là, Tỳ Bà quả này còn có thể hồi sinh được một thượng thần?” Đào Ngột không tin.
“Năm đó, khi ta đánh vào nơi của Cửu Lâu Xà tà Thần, ta đã phát hiện ra, tín đồ của lão đã dùng Tỳ Bà quả này để có thể hồi phục được toàn bộ cho lão ta. Vì thế nên mới có cuộc chiến tranh kéo dài liên miên một trăm ngày như vậy.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.
“Vậy nàng chính là muốn hồi sinh phụ mẫu sao?” Cùng Kỳ ngạc nhiên, dường như chợt hiểu.
“Không hẳn là hồi sinh phụ mẫu. Về phần phụ mẫu của ta, ta không thể để họ tham gia vào cuộc chiến hận thù của ta được.” Diệp Lạc Hy lắc đầu. Cho dù nói rằng, nàng được kết nối với Ma Thần kiếm, tăng sức mạnh đến mức đỉnh cao, nhưng suy cho cùng, cuộc chiến sắp tới là cuộc chiến của nàng. Nàng tuyệt đối không thể để hai người họ cùng tham gia được.
“Vậy thì nàng muốn dùng Tỳ Bà quả để làm gì?” Hỗn Độn không hiểu.
“Ta muốn tương lai có kẻ phải chịu ơn ta. Có như vậy, ta mới có thể dễ dàng đùa giỡn chúng trong lòng bàn tay được.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.
Một chữ đùa giỡn này, có thể đối với năm người họ rất nhẹ nhàng. Nhưng ai mà biết được, nhẹ nhàng này chính là vác cả ngàn cân lên vai rồi đi.
“Nhưng rốt cuộc là nàng muốn ai mang ơn nàng chứ? Hiện tại quân đội dướng trướng ta cũng đủ mạnh rồi còn gì?” Đào Ngột không hiểu. Một trăm vạn quân binh dưới trướng bọn hắn hiện tại đã đủ mạnh để có thể lật cả thiên địa này rồi. Tại sao nàng còn muốn tính toán cái gì?
“Vốn dĩ ta không thích chơi hạ sách. Nhưng việc này là khá cần thiết cho tương lai của chúng ta có thuận lợi đánh vào Ma giới hay không.” Nàng khẽ cười: “Tương lai muốn nắm cả Ma tộc trong tay, ta tất nhiên phải làm một vài kẻ quy phục, nguyện ý phục vụ cho chúng ta.”
“Ý nàng thế nào?”
“Ngày Dực Vương trở lại, cũng sẽ là ngày Tỳ Bà quả biến mất. Các ngươi nói xem, tại sao Tỳ Bà quả phải biến mất vào ngày Dực Vương trở lại?” Diệp Lạc Hy vân vê đuôi tóc, thầm nghĩ đến một người.
Ai nấy ngạc nhiên. Thảo nào năm đó Dực tộc đánh vào Cửu Trùng Thiên lại mạnh đến như vậy. Hóa ra là vì bọn họ có hậu thuẫn của thế lực Cửu Lâu Xà mà thành. Chính là Dực thái tử đã đem Tỳ Bà quả đến trao cho Cửu Lâu Xà, hòng mượn sức mạnh của ông ta. Tính toán như vậy, có nghĩ rằng Dực tộc là kẻ hiểu rõ Tỳ Bà quả hơn bất cứ ai.
“Nhưng nàng muốn hợp tác với ai?”
“Tam hoàng tử của Dực tộc hiện tại, và cũng là một trong những người quan trọng, chủ chốt của thánh chiến tương lai. Đồng thời, hắn cũng là kẻ sẽ dẫn dắt cả Dực tộc trong tương lai sắp tới.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.
“Nàng có chắc hay không? Tiểu tử đó hiện tại chắc cũng chỉ lớn hơn tiểu tử họ Lam kia một chút. Làm sao nói dẫn dắt là dẫn dắt liền được?” Hỗn Độn càng khó hiểu.
“Một kẻ khi vượt qua trăm ải khổ, sẽ tự biết được tìm ánh sáng từ trong bóng tối. Ta rất thưởng thức tiểu tử này. Mặc dù hắn có chút đáng thương, nhưng nếu như ta nhân cơ hội này, cho y một cần câu, há chăng chúng ta có thể đơn giản thâu tóm cả Dực tộc trong tay rồi hay không?” Diệp Lạc Hy cười hắc hắc.
Ai nấy nhìn nhau. Cảm thấy chủ ý này của Diệp Lạc Hy rất chính xác, đồng thời cũng rất tốt. Suy xét cho tới tình hình hiện tại, phía Ma giới có Dực tộc là phải suy xét.