Lâm Thiên Tuyết vào đến trong phòng, vẫn chưa hết tức giận. Cứ nghĩ Lục Thanh bị câm điếc nên sẽ chịu an phận. Nhưng nàng sai, nam nhân tất cả đều đê tiện như nhau.
Một tháng trước Hứa gia bắt đầu chèn ép Thương Hoa trên mọi phương diện, cho nên khoảng thời gian này Lâm Thiên Tuyết vô cùng mệt mỏi. Những tưởng về đến nhà liền có thể thả lỏng một chút, bất quá, từ hôm nay nàng phải đem ý nghĩ này vứt đi. Ai mà biết Lục Thanh có đối nàng làm ra cái gì hay không, một khi nàng mất đi phòng bị, lúc đó hối hận đều muộn.
Lâm Thiên Tuyết thật muốn tống cổ Lục Thanh ra đường, cư nhiên, nàng còn không đến mức ác tâm như thế, do đó chỉ có thể đề phòng.
Cộc cộcThở hắt ra một hơi, đang chuẩn bị đi tắm, cửa phòng liền bị người gõ vang, ngay lập tức một cảm giác bất an không biết từ đâu dâng lên, khiến Lâm Thiên Tuyết lui về sau hai bước, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Dùng chân nghĩ cũng biết người gõ cửa là Lục Thanh, nhưng hắn vì cái gì gõ cửa đâu. Đã vậy đây còn là lần đầu tiên. Nhớ đến những lời hắn nói Lâm Thiên Tuyết nhịn không được sợ hãi. Nàng rất biết đánh, nhưng dù gì cũng là một nữ hài tử, đối mặt chuyện này vẫn là phản ứng theo bản năng.
Cộc cộcÂm thanh tiếp tục vang lên, Lâm Thiên Tuyết hít sâu một hơi, lặng yên trấn an bản thân, sau đó bước ra mở cửa, nàng đã sẵn sàng đập cho Lục Thanh một trận.
Cửa phòng mở ra, Lục Thanh không giống như trong tưởng tượng xông thẳng mà vào, hắn đứng một chỗ nhìn Lâm Thiên Tuyết, trên tay cầm theo tờ giấy nhỏ.- Cho ta tiền!
Chỉ ba chữ, ngắn gọn, đơn giản.
Lâm Thiên Tuyết còn đang suy nghĩ vu vơ, phải mất mấy giây mới hồi phục tinh thần liếc qua chữ viết, kế đó nhíu mày.[Hắn làm sao xin tiền rồi?]Lâm Thiên Tuyết trận trận nghi hoặc. Mấy tháng nay đều là nàng chủ động cho hắn tiền, hôm nay là lần đầu hắn hướng nàng xin.[Đây có phải là hắn đang muốn phân tán sự chú ý của ta , kế đến thừa cơ làm loạn, một kích đắc thủ hay không?]Lâm Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, âm thầm làm ra đề phòng, tận lực quan sát nhất cử nhất động.- Cho ta tiền, đọc không hiểu sao?
Thấy Lâm Thiên Tuyết trầm mặc không lên tiếng, Lục Thanh liền cau mày nói. Đúng, là nói mà không phải viết, hắn cảm thấy trò chơi này rất phiền.- Ngươi...
biết nói?
Lâm Thiên Tuyết trợn to mắt, kinh ngạc kêu lên. Không phải bị câm sao, vì cái gì đột nhiên nói chuyện rồi.
Lục Thanh vốn định trả lời, bất quá, hắn như cảm ứng được cái gì, thân hình lóe lên ôm Lâm Thiên Tuyết vọt vào trong phòng.ẦmẦmLục Thanh tiện chân đá cánh cửa đem phòng đóng lại.- Ngươi làm gì? Buông ta ra!
Lâm Thiên Tuyết hét lớn, thần sắc hoảng loạn, cố gắng đem Lục Thanh đẩy ra. Nàng biết ngay hắn cố ý để nàng phân tâm. Vốn đã đề phòng, nhưng Lâm Thiên Tuyết ngàn vạn lần không nghĩ tới Lục Thanh vậy mà biết nói. Cái này làm sao không phân tâm cho được.ẦmCộc...
cộc...
cộcNói thì chậm mà diễn ra lại rất nhanh, ngay khi Lục Thanh ôm lấy Lâm Thiên Tuyết vọt vào trong phòng, cánh cửa căn hộ đột nhiên bị nổ tung. Tiếp theo là một tràng tiếng súng vang lên, đinh tai nhức óc. Cửa phòng ngủ bị đánh ra vô số lỗ nhỏ.
HôLục Thanh nép vào bức tường thở ra một hơi, hai tay gắt gao ôm chặt Lâm Thiên Tuyết. Lâm Thiên Tuyết lúc này làm sao còn không biết chuyện gì xảy ra, cho nên động cũng không dám động, để mặc Lục Thanh chiếm tiện nghi, chỉ là sắc mặt của nàng đỏ liền một mảnh, không biết là xấu hổ hay sợ hãi.- Chết rồi sao?
Tiếng súng vừa dứt, bên ngoài liền có tiếng người vang lên, nghe giọng hẳn là một tên trung niên.- Không biết!
Một âm thanh trẻ hơn đáp lại.- Ngươi buông ta ra, ta giải quyết bọn hắn!
Lâm Thiên Tuyết nhỏ giọng nói, ngữ khí cực kỳ mất tự nhiên. Nàng lớn chừng này còn chưa từng cùng người khác ôm qua, mặc kệ là nam hay nữ, ai cũng không được. Lúc này lại bị Lục Thanh ôm chặt, đúng là xấu hổ muốn chết.
Lục Thanh đưa tay ra dấu im lặng. Hắn đâu có ngu, cơ hội trăm năm một lần, muốn hắn buông, đâu có dễ.- Người tới!
Lục Thanh thì thầm, hắn đã nghe được tiếng bước chân đang tiến về phía này, tổng cộng có ba người. Lâm Thiên Tuyết liếc mắt nhìn về phía cửa, tim đập nhanh. Nàng có võ, nhưng đối phương có súng. Tình huống cực kỳ nguy hiểm.- Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể gây hại đến ngươi!
Nhìn ra Lâm Thiên Tuyết lo lắng, Lục Thanh liền ghé vào tai nàng đè thấp thanh âm nói. Nghe được câu này Lâm Thiên Tuyết cả người bất giác run nhẹ, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc không hiểu.
Cửa phòng rốt cuộc bị đẩy ra, súng đi trước người theo sau. Tuy nhiên, ngay khi đối phương vừa đặt chân bước vào phòng, Lục Thanh liền buông ra Lâm Thiên Tuyết nháy mắt xông về phía đối phương.
Cộc..
cộc..
cộcTên này còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Thanh khống chế, sau đó cấp tốc lùi lại, hai đồng bạn của hắn phát hiện động tĩnh liền bóp cò.
Tiếng súng một lần nữa vang lên, nhưng mà Lục Thanh dùng đồng bạn của bọn hắn làm tấm bia đỡ đạn, cho nên không có bị thương, ngược lại tên kia thì bị đánh thành cái sàng, khắp nơi đều là lỗ máu.- Còn muốn lắp đạn?
Hai người bắn một hồi liền hết đạn, đang chuẩn bị thay đạn, bỗng nghe bên tai truyền đến thanh âm cười lạnh.ẦmẦmLục Thanh thân hình như quỷ mị, nháy mắt xông về phía đối phương, nắm đấm vung lên, liên tiếp đập ra hai quyền đánh vào huyệt thái dương. Trong đó có một tên bay ngược về phía sau nện lên bức tường dội ngược trở ra, trực tiếp khí tuyệt bỏ mình. Tên còn lại bị đập lui mấy bước, chưa kịp định thần đã bị Lục Thanh nắm cổ áo xách lên.- Nói! Ai phái các ngươi tới?
Lục Thanh mắt bắn ra sát khí, băng lãnh nói.
Tên kia lúc này mới hoàn hồn, thần sắc vạn phần kinh hãi, Lục Thanh giống như một tôn ác ma, ánh mắt khủng bố đến cực điểm.- Là...
là Lê Trường Lâm!
Hắn vốn định không lên tiếng, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt hung thần ác sát của Lục Thanh liền lắp bắp nói.- Biết người này sao?
Lục Thanh quay sang Lâm Thiên Tuyết đang ngốc trệ thấp giọng nói.- Biết!
Lâm Thiên Tuyết giật mình, đáp.ẦmLục Thanh gật đầu, tiếp đến không hỏi gì thêm mà tung cước đem tên kia đá văng, một cước đá chết tươi.- Cho ta địa chỉ của hắn!
Lục Thanh phủi phủi tay, hướng Lâm Thiên Tuyết nói.- Địa chỉ gì?
Lâm Thiên Tuyết bị thủ đoạn của Lục Thanh làm cho choáng váng, vô thức hỏi lại.- Địa chỉ nơi ở của Lê Trường Lâm!
Lục Thanh nhíu mày có chút khó hiểu. Nữ nhân này hôm nay làm sao rồi, cứ liên tục thất thần, còn đâu hình tượng nữ tổng tài lạnh lùng bá đạo.- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Thiên Tuyết từ trong khiếp sợ tỉnh lại, chấn kinh nói. Nàng hôm nay coi như nhận thức được người mà nàng nhặt về chính là một tôn ác thần. Nghĩ lại Lâm Thiên Tuyết liền cảm thấy bản thân thập phần ấu trĩ, nàng còn nghĩ hắn đánh chủ ý với mình, cho nên một mực đề phòng hắn. Hiện tại mới biết Lục Thanh nếu thật sự muốn làm gì nàng, nàng chắc chắn ngăn không được.- Giết người!
Lục Thanh phun ra một câu. Ánh mắt lăng lệ, dám sai người ám sát vợ hắn, dù là ai cũng không thể sống. Hắn Lục Thanh, trước là Trần Hạo, một đường tu luyện, đạp qua không biết bao nhiêu thi cốt, với hắn giết người liền giống như giết gà, không có gì ghê gớm.- Ngươi điên sao? Ngươi giết hắn quan phương liền đem ngươi bắt, như vậy có ý nghĩa a?
Lục Thanh im lặng, hắn lúc này mới nhớ ra nơi này không thể tùy tiện giết người.