Vấn Kiếm Truyền Kỳ

Chương 6: Tthê Tử Hay Tổ Tông




Đoạn thời gian kế tiếp đối với Trần Hạo mà nói, chính là gió êm sóng lặng. Lâm Thiên Tuyết sáng sớm liền ra khỏi nhà, lúc trở lại trời đã gần khuya. Về phía Trần Hạo, hắn được một nữ trung niên dạy chữ. Từ những vần cơ bản đến ngữ pháp khó nhằn. Từ văn học đến toán học cùng vô số thể loại khác.

Ban đầu Trần Hạo càng học càng lú lẫn, sự phức tạp của ngôn ngữ khiến hắn nhăn mặt nhíu mày. Tuy nhiên, sau khi trải qua hai lần cửu tử nhất sinh, trí nhớ của hắn đã trở nên siêu phàm nhập thánh, do đó hắn học rất nhanh. Nhanh đến mức nữ trung niên phải trợn mắt há mồm, nàng thậm chí nghi ngờ hắn đang giả heo ăn thịt hổ.[Hóa ra nàng là vợ ta]Một ngày này, Trần Hạo đầu óc đột phát minh quang. Hắn rốt cuộc biết được lần kia vì cái gì hắn cảm nhận được nguy cơ. Nguyên lai ngày đó hắn là ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn, đồng nghĩa đánh mất tự do của một con người.[Con mẹ nó, ta vậy mà bị một nữ nhân lừa gạtlTrần Hạo khóc không ra nước mắt. Hắn không nghĩ tới bản thân trong lúc mơ mơ hồ hồ liền có vợ rồi. Bất quá, nếu là vợ bình thường hắn không có gì để nói, nhưng Lâm Thiên Tuyết đâu, nàng cho đến bây giờ nhìn hắn một cái cũng cảm thấy mất thời gian. Đây là vợ sao, không, đây là đại tổ tông.- Lục công tử, về sau ngươi liền tự học đi thôi, ta dạy không nổi ngươi!

Trải qua ba tháng dạy học, nữ trung niên đột nhiên đưa cho Trần Hạo một mảnh giấy, trên đó không ngừng kêu khổ.

Theo tính toán của nữ trung niên, thời gian để học hết chương trình từ cấp một đến cấp hai là một đến hai năm. Lên cấp ba lại thêm một năm. Tổng thời gian dự kiến ít nhất ba năm có thừa. Tuy nhiên, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi tất cả chương trình đều bị Trần Hạo học cái sạch sẽ. Loại tốc độ này khiến nữ trung niên kinh hồn bạt vía, nếu không phải nàng trực tiếp dạy , nàng thật cho rằng hắn là một tên lừa đảo.- A! Ngươi không dạy, ta đi đâu học?

Trần Hạo viết một dòng lên giấy, ra vẻ kinh ngạc. Hắn bây giờ đã có thể nói chuyện, nhưng vẫn như cũ bày ra một bộ câm điếc. Tất cả, đều dùng chữ viết để giao lưu.- Ngươi có thể lên mạng tự học, đi thư viện đọc sách!- Nói tóm lại ta không dạy nổi!

Nữ trung niên viết lên giấy, giọng điệu hết sức bất đắc dĩ.- Tốt! Đa tạ lão sư thời gian qua dốc lòng chiếu cố!

Trần Hạo không hỏi nhiều, đáp lại một câu rồi cúi người thật sâu. Nữ trung niên nhìn xem Trần Hạo, ánh mắt xúc động, tâm tình phức tạp.

Rất nhanh hai người một chỗ cáo biệt.

Trần Hạo chính là học tại gia, cho nên nữ trung niên mới là người rời đi, phần hắn thì ở lại trong nhà, một mình tập phát âm.

Không thể không nói, Trần Hạo đúng là tên biến thái, hắn không chỉ học nhanh, phát âm cũng cực chuẩn. Lúc này nếu ai đó nghe hắn nói chuyện, chắc chắn cho rằng hắn là người địa phương mà không nghĩ hắn đến từ nơi khác.

Trải qua ba tháng sinh hoạt và học tập, Trần Hạo đối với nơi này đã hiểu bảy tám phần, hắn còn học nấu ăn, biết xem phim, biết chơi máy tính, biết xài điện thoại, biết sữa đường điện, nói chung tương đối lợi hại. Tuy nhiên, làm gì thì làm hắn vẫn không quên mình là một võ giả, do đó tu luyện chưa từng gián đoạn, hiện tại tu vi của hắn đã là Nhân Thể thất trọng cảnh đỉnh phong.

Nếu đặt ở Phong Hoa đại lục Trần Hạo đã có thể coi là cường giả, còn nơi này có võ giả hay không đến nay vẫn là một ẩn số, bởi vì Trần Hạo chưa từng gặp qua, trên mạng càng không đề cập tới. Nói có, thì cũng có, nhưng chỉ có trên ti vi, hiển nhiên Trần Hạo biết đám người kia là đang đóng phim, thực tế liền không chịu nổi một đòn.

Tối muộn, đồng hồ điểm qua mười giờ, Lâm Thiên Tuyết rốt cuộc trở về. Ngày nào cũng như ngày nào, mỗi lần về tới, nàng đều bắt gặp Trần Hạo tay cầm bim bim, vừa ăn vừa xem ti vi, bộ dạng rất là nhàn hạ.

Bất quá, nàng chỉ nhìn hắn một lần, không nhìn quá lần thứ hai, một mạch hướng phòng ngủ mà đi. Ba tháng, trọn ba tháng, ngoại trừ ngày đâu tiên, hai người chưa từng để ý đến sự tồn tại của đối phương, cũng không bao giờ mở miệng nói qua một câu. Nhưng hôm nay lại là câu chuyện khác.

Bởi vì là căn hộ nhỏ, thế nên chỉ có một phòng ngủ, Lâm Thiên Tuyết muốn về phòng phải đi ngang qua Trần Hạo. Đợi nàng tới trước mặt, hắn liền cầm bim bim ném về phía nàng, đến khi nàng quay sang nhìn, hắn liền đưa ngón tay ngoắc ngoắc.- Ngươi muốn lật trời a?

Lâm Thiên Tuyết sầm mặt, lạnh giọng quát. Đây là kêu chó sao, nhưng nàng không phải chó.

Trần Hạo khẽ nhún vai, chỉ tay vào chiếc sô pha nhỏ. Ý bảo nàng ngồi xuống nói chuyện.

Lâm Thiên Tuyết híp híp mắt, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ngồi xuống.- Ta là Trần Hạo không phải Lục Thanh!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Hạo lấy ra một một quyển sổ nhỏ viết viết rồi đưa qua cho Lâm Thiên Tuyết.- Ngươi không nói làm sao ta biết ngươi tên là gì!

Lâm Thiên Tuyết nhíu mày, viết dòng tiếp theo.- Hiện tại đã nói!

Trần Hạo viết.- Lúc này nói cũng vô dụng, ngươi đã làm xong căn cước, không thể sửa lại.

Lâm Thiên Tuyết có hơi chột dạ, chậm rãi viết.- Ngươi nha, ai mượn ngươi làm căn cước cho ta?- Hừ!

Trần Hạo trợn trắng mắt, tức giận viết, đã vậy còn thêm một chữ “ hừ” ý bảo hắn đang rất không hài lòng.- Ta mặc kệ, ngươi bây giờ chính là Lục Thanh, còn cái gì Trần Hạo, quên đi.

Lâm Thiên Tuyết nội tâm xấu hổ, nhưng vẫn cố tỏ ra ngang ngược.- Vì sao gọi Lục Thanh đây, ta tìm hiểu qua, đất nước này không mấy ai họ Lục, chỉ có bên nước nào đó hơi nhiều một chút?- Lẽ nào ngươi là người bên đó?

Trần Hạo nhíu mày, nghi hoặc viết.- Ta lần đầu nhìn thấy ngươi là dưới chân núi Lục Vân Tiên, cho nên lấy họ Lục!

Lâm Thiên Tuyết viết, dù sao cũng nên giải thích một chút.- Đã như vậy sao không gọi Lục Vân Tiên, mà hết lần này đến lần khác lấy tên Lục Thanh?

Trần Hạo viết, hắn bắt đầu cảm thấy mơ hồ.- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Nói tóm lại Lục Thanh, chính là Lục Thanh!

Lâm Thiên Tuyết viết, đúng, nàng lại tiếp tục ngang ngược.- Tốt! Vậy ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ là vợ ta phải không?

Trần Hạo im lặng, Lục Thanh thì Lục Thanh, nhưng có một vấn đề nhất định phải làm rõ.- Đúng!

Lâm Thiên Tuyết viết, gương mặt xuất hiện một tia đỏ ửng.- Nếu đã là vợ chồng, vì cái gì bắt ta ngủ ngoài này? Không phải vợ chồng đều ngủ chung sao?

Lục Thanh viết, ánh mắt lấp lóe. Không biết thì thôi, nếu biết rồi không thể cứ như vậy cho qua.- Ngươi đây là đánh chủ ý lên người ta?

Lâm Thiên Tuyết đứng phắt dậy, mặt đẹp đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận tay chỉ Lục Thanh, quát lớn. Nàng mặc kệ hắn có nghe hay không, quát liền quát. Nàng không ngờ đối phương lại có suy nghĩ bẩn thỉu như thế. Nam nhân quả nhiên đều là một đám đê tiện.- Nữ nhân tức giận không xinh đẹp.

Lục Thanh bị dọa ngốc, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không có mở miệng mà viết ra trên giấy.- Ngươi...!

Lâm Thiên Tuyết tức muốn bốc khói lên đầu, tên này hoa ngôn loạn ngữ cái gì đây.- Về sau ngươi còn dám nhắc chuyện này, liền cút ra ngoài cho ta.

Lâm Thiên Tuyết hét lên một tiếng rồi xoay người đi về phòng.- Thật đáng sợ!

Nghe cửa đập cái rầm, Lục Thanh nhịn không được giật thót người, miệng lẩm bẩm, nghĩ lại mà lạnh sống lưng. Có lẽ hắn tình nguyện nuốt thêm một viên trái cây, cũng không lại đi chọc giận nữ nhân này. Quá hung ác. Cơ mà, muốn hắn từ bỏ là chuyện không có khả năng.

Ba tháng này mặc dù không nói chuyện, nhưng sáng tối gặp mặt, hắn đã đối nàng sinh ra tình cảm. Đã vậy, nàng còn là vợ hắn, ngay đến vợ mình cũng không dỗ dành được, hắn còn là nam nhân sao, còn là Nhân Thể thất trọng cảnh đỉnh phong sao. Chỉ là cần một chút thời gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.