Vấn Kiếm Truyền Kỳ

Chương 10: Vậy Thì Diệt Đi




Long Hà bang, đây là bang hội lớn nhất Thiên Ninh, kẻ cầm đầu gọi là Lê Trường Lâm, một tên côn đồ nổi tiếng hung ác, đồng thời là nỗi ám ảnh kinh hoàng của vô số người.- Phế vật!

Trong biệt thự, Lê Trường Lâm đang tiếp khách, bỗng nhiên nghe vào một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong sắc mặt liền đen thành một mảnh. Long Hà bang trước nay chưa từng biết cái gọi là thất bại, nhưng chỉ một nữ nhân lại khiến bọn họ không công tới hai lần. Lê Trường Lâm càng nghĩ càng phẫn nộ.- Có chuyện gì?

Khách nhân Lê Trường Lâm tiếp đãi là một già một trẻ. Một hơn tám mươi, một khoảng tầm hai mươi. Nói chuyện là người trẻ tuổi, về phía lão đầu thì lặng yên uống trà, bộ dạng không thèm để ý.- Đặng thiếu, không có gì, chỉ là một việc nhỏ.

Lê Trường Lâm cẩn thận từng li từng tí nói. Hoàn toàn không có phong độ của một kẻ cầm đầu.- Việc nhỏ lại có thể khiến bang chủ Long Hà bang sắc mặt khó coi, ta thấy hay là ngươi đang cõng chúng ta làm chuyện mờ ám.

Thanh niên trẻ tuổi ánh mắt phát lạnh, giọng điệu âm trầm.- Đặng thiếu, ngài không nên hiểu lầm a, quả thật chỉ là một việc nhỏ!

Lê Trường Lâm trán đổ mồ hôi, kinh hãi nói. Nếu để ai đó nhìn thấy bộ dạng của hắn, chắc sẽ khiếp sợ đến chết.

Từ khi nào Lê Trường Lâm hung danh hiển hách, lại bị một tên mao đầu dọa cho mất hồn mất vía, hiển nhiên, việc này không nằm ở bản thân Lê Trường Lâm, mà xuất phát trên người thanh niên trẻ tuổi kia.- Nói ra nghe xem?

Thanh niên khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi hòa hoãn, nhàn nhạt nói.- Chúng ta nhận tiền ám sát một nữ nhân, nhưng hai lần đều thất bại.- Đây, chính là người này.

Lê Trường Lâm không dám chậm trễ nhanh chóng giải thích, đã vậy còn lấy ra một tấm ảnh chụp. Bất ngờ ở chỗ, người trong ảnh vậy mà là Lâm Thiên Tuyết.- Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm!

Thanh niên ngay khi nhìn thấy ảnh chụp, con ngươi liền trừng lớn, miệng liên tục kinh hô. Quá đẹp, đẹp như tiên thiên.- Không cần giết, đem nàng bắt về đây cho ta, nữ nhân này ta định.

Thanh niên nổi lên sắc tâm, ra lệnh cho Lê Trường Lâm, hắn phải nhanh một chút đem Lâm Thiên Tuyết ném đến trên giường, bằng không khó mà chịu nổi.- Ngươi định nàng, hỏi qua ta sao?

Lê Trường Lâm vốn định mở miệng lại bị một đạo thanh âm lạnh như băng cắt ngang. Giây tiếp theo, một người đeo nửa cái mặt nạ từ ngoài cửa khoan thai bước vào.- Ồ!

Người tới không phải ai khác, chính là Lục Thanh, ánh mắt của hắn quét qua ba người, cuối cùng dừng lại tại lão già kia, khóe miệng giương lên, hiển nhiên có chút bất ngờ.Đối phương là một võ giả, một Nhân Thể nhất trọng cảnh hàng thật giá thật. Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Lục Thanh bắt gặp một võ giả. Tuy nhiên, đối phương xem chừng đã rất già, một người bằng ấy tuổi đầu mà tu vi chỉ là Nhân Thể nhất trọng cảnh, quá phế vật.- Rất có khí chất, không tồi.

Nhìn bộ dạng lão già giống như tiên nhân đắc đạo, không hỏi tục thế, Lục Thanh liền nhịn không được bật cười. Nhân Thể nhất trọng cảnh, quả là rất tài giỏi mà.- Ngươi là ai, dám vô lễ với Đặng thiếu, muốn chết?

Lê Trường Lâm lúc này mới phản ứng, quát lớn một tiếng. Thanh niên trẻ tuổi ánh mắt nghiền ngẫm, hiển nhiên hắn cũng muốn biết Lục Thanh đến cùng là thần thánh phương nào.- Ngươi nói ta muốn chết, vậy ngươi tới giết ta một cái thử xem?

Lục Thanh miệng cười lòng không cười ngoắc ngoắc Lê Trường Lâm.- Người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Lê Trường Lâm sửng sốt, nhưng ngay giây sau liền tức muốn phun khói. Hắn có thể đối hai người kia nơm nớp lo sợ, bởi vì bọn họ là đại nhân vật. Nhưng trước mặt Lục Thanh hắn không cần làm như thế, khi chính hắn là đại nhân vật.- Không cần gọi, đều chết hết.

Lục Thanh híp mắt nói, ngữ khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo.- Cái gì?

Lê Trường Lâm biến sắc kêu lên, dùng ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn Lục Thanh chằm chằm. Nói đùa gì vậy, hai trăm người, ít nhất hai trăm người, thậm chí vài người còn có súng. Giết, làm sao giết.- Người đâu? Người đâu?

Lê Trường Lâm không tin, há miệng gào thét, thế nhưng, cho dù hắn hét khan cả cổ cũng không một ai xuất hiện. Tin, Lê Trường Lâm rốt cuộc tin thuộc hạ của hắn đã toàn diệt.- Ngươi...

Nghĩ đến mà sợ, Lê Trường Lâm mặt mày trắng bệch, tay chỉ Lục Thanh, cả người run rẩy, muốn nói lại không biết nên nói cái gì. Thế gian nói hắn ác, nhưng toàn bộ Long Hà bang từ trên xuống dưới, giết cũng giết không tới ba trăm đầu nhân mạng. Còn đây, tên này, chớp mắt một cái đã tru sát hai trăm người, ác ma, không, hắn là ác thần.- Ta nhìn ngươi rất không vừa mắt.

Lục Thanh ánh mắt lướt qua Lê Trường Lâm, nhìn về phía lão già, giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn. Hắn không kiên nhẫn, tất nhiên đối phương muốn mất mạng. Một cái Nhân Thể nhất trọng cảnh, lại làm ra vẻ cao thâm khó dò, đúng là đáng ghét.

Lục Thanh xuất ra một cây ngân châm, cỗ tay khẽ động, ngân châm vèo một cái phóng tới lão già, từ thái dương bên này xuyên qua thái dương bên kia, cuối cùng cắm lên bức tường đối diện.ẦmLão già tay cầm chén trà đang chuẩn bị uống đột nhiên khựng lại, sau đó cả người đổ gục lên bàn co co giật giật, chết đến không thể chết lại. Lão chắc chắn không bao giờ nghĩ tới, kẻ đến hôm nay chính là một siêu cấp đại cường giả Nhân Thể thất trọng cảnh đỉnh phong, cho nên chết oan, chết uổng.

HôBất ngờ, vô cùng bất ngờ, nhưng khi bất ngờ qua đi, thứ để lại, là một trận kinh hãi tột cùng. Lê Trường Lâm, thanh niên trẻ tuổi, cả hai đều mặt mày tái xanh. Khủng bố, quá khủng bố.- Ngươi, ta cũng không thuận mắt.

Lục Thanh nhìn thanh niên, miệng nhếch lên. Thanh niên cực kỳ kinh hoảng, tè cả ra quần, hắn còn định mở miệng xin tha, nhưng một cây ngân châm đã đâm thủng đầu hắn, tiễn hắn đi gặp tổ tông.- Gia gia, đại gia gia, ta không muốn chết, tha cho ta, xin ngươi tha cho ta!- Ta có tiền, ta sẽ cho ngươi tiền, ngươi đừng giết ta, đại gia gia, ta không muốn chết!

Lê Trường Lâm tê cả da đầu, hốt hoảng quỳ xuống, không ngừng hướng Lục Thanh dập đầu, nước mắt nước mũi thi nhau chảy dài. Đời này của hắn, gặp qua vô số đại nhân vật, nhưng Lục Thanh tuyệt đối là tồn tại kinh khủng nhất. Giết người như giết gà, ác thần, hắn chính là vô thượng ác thần.- Nói! Ngươi vì sao muốn giết Lâm Thiên Tuyết?

Lục Thanh lạnh giọng, sát ý thao thiên. Hắn sở dĩ chưa giết Lê Trường Lâm, là muốn tìm ra đầu sỏ phía sau.- Lâm Thiên Tuyết?

Lê Trường Lâm lăng ngay tại chỗ, đối phương vì Lâm Thiên Tuyết mà tới. Xong, lần này triệt để xong đời.- Lâm gia, đúng, chính là Lâm Trạch Đông.

Mặc dù biết sẽ chết, nhưng ôm một tia may mắn, Lê Trường Lâm liền cắn răng nói.[Lâm gia, chết tiệt Lâm gia, nếu không phải bọn họ, ta Lê Trường Lâm cũng không rơi xuống bước đường này. Cường giả Nhân Thể cảnh quát tháo phong vân, nói diệt liền diệt, con mẹ nó, Lâm gia rốt cuộc trêu vào ai đây?]Lê Trường Lâm nội tâm oán độc, hận không thể đem mười tám đời tổ tông Lâm gia ra mắng.- Thật là Lâm gia sao?

Lục Thanh nhíu mày, quả nhiên để Lâm Thiên Tuyết đoán trúng. Lâm gia, cũng không nên tồn tại rồi.- Đúng, thiên chân vạn xác!

Lê Trường Lâm như gà mổ thóc gật đầu lia lịa.- Ngươi rất thành thật, ta tạm thời lưu ngươi một mạng, bất quá, từ nay về sau ngươi phải làm việc cho ta.- Nếu có dị tâm, ngươi tự nghĩ lấy hậu quả.

Lục Thanh vốn đã lấy ra ngân châm, chỉ là suy nghĩ một chút liền thu hồi. Lê Trường Lâm tội đáng chết, nhưng cũng không phải không thể tha. Lục Thanh biết, hắn hiện tại thân cô thế cô, cần nhất là có người giúp hắn làm việc. Lê Trường Lâm là một lựa chọn không tồi. Dĩ nhiên, chuyện này dựa trên cơ sở Lê Trường Lâm không phải kẻ chủ mưu, bằng không đã sớm chết.- Ngài yên tâm, Lê Trường Lâm ta xin thề với trời, tuyệt đối nghe theo ngài, như thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu làm trái liền tan xương nát thịt.

Lê Trường Lâm mừng như điên, không chút do dự biểu đạt trung tâm. Vừa không thể chết, vừa có thể đi theo ác thần làm việc, đây là vô tận vinh hạnh.- Bọn họ là ai?

Lục Thanh chỉ vào hai cỗ thi thể lạnh nhạt nói. Hắn đối thân phận bọn họ rất là hiếu kỳ. Sau vô số lần tìm hiểu, hắn vẫn luôn cho rằng thế giới này không có võ giả, hôm nay đúng là một bất ngờ lớn.- Bọn họ là người của ẩn thế tông môn!- Hắn gọi Nguyễn Kim Thanh, nghe nói là đại trưởng lão, còn tên này gọi là Đặng Thừa Phi, một hạch tâm để tử.

Lê Trường Lâm giải thích. Đến bây giờ hắn vẫn không dám tin lão già kia đã chết.- Đại trưởng lão, hạch tâm đệ tử? Phế vật như vậy?

Lục Thanh trợn to mắt, kinh ngạc nói. Hắn không phải đang khinh thường, mà thật sự quá khó tin. Tại Phong Hoa đại lục, muốn làm trưởng lão tu vi ít nhất phải đạt đến thất trọng cảnh, về phần đại trưởng lão ai không phải bát, cửu trọng cảnh. Nhất trọng cảnh làm đại trưởng lão, Lục Thanh, nghe cũng chưa nghe qua bao giờ.

Lê Trường Lâm im lặng, gọi Nhân Thể cảnh là phế vật, ngoài Lục Thanh liền không có người khác. Điều này chứng minh Lục Thanh mạnh đến không đến không thể tưởng tượng.- Thảo nào hắn tỏ ra thâm tàng bất lộ!

Lục Thanh chép miệng, hắn suy đoán, đối phương hẳn là chết rất biệt khuất. Bởi thân là đại trưởng lão, ai không có một bộ cao cao tại thượng. Nếu vì vậy mà bị người giết thì đúng là oan uổng.- Long Hà bang, Lâm gia ai mạnh hơn?

Lục Thanh đột nhiên nói. Lê Trường Lâm ngây người, nhưng hắn là lão hồ ly, làm sao không biết Lục Thanh nghĩ gì, hắn nói:- So tiền, Long Hà bang không là gì, so lực, một đêm liền diệt Lâm gia.- Vậy thì diệt đi, đừng quá tuyệt là được.

Lục Thanh híp mắt nói. Hắn muốn Lâm gia chết, không có nghĩa hắn phải tự mình ra tay, dù sao bớt một chuyện liền tốt một chuyện.- Nhất định không làm nhục mệnh.

Lê Trường Lâm chắp tay nói. Lâm gia đây là tự tìm chết, không thể trách ai.

Thấy không còn việc gì, Lục Thanh để lại phương thức liên lạc, sau đó rời đi.- Thật chết hết rồi?

Lục Thanh chân trước vừa đi, Lê Trường Lâm chân sau lập tức chạy đi kiểm tra một vòng, phát hiện tất cả thủ hạ nằm trên đất hắn nhịn không được hít vào lãnh khí. May mắn là, chỉ tạm thời hôn mê, chứ không chết. Lục Thanh còn chưa đạt đến trình độ giết người không ghê tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.