Vẫn Cứ Yêu Em

Chương 11: Thật ra yêu thương luôn quanh ta….




Bệnh viện XXX.

“ Bác sĩ có một người nói bị thương rất nặng ở tim, cần gặp bác sĩ”, cô y tá lễ phép nói. Thật ra trong cô đang không ngừng nghẹn cười. Sáng ra, đã bị một dạng trông có vẻ đau đớn tay cứ đặt ở tim mình không ngừng bám lấy cô nài nỉ nói:” Chị y tá xinh đẹp, làm ơn nói với bác sĩ Y em bị đau tim đến không thở nỗi chỉ một chút nữa thôi em sẽ thăng thiên mất“. Khiến cho cô không thể tập trung làm việc a!.

Võ Bắc Y nhướng mày nói:” Vậy đưa vào đây“.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, bước vào là một cô xinh xắn khả ái không ai khác chính là Hàn Ngọc. Cô bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Long Thiên mỉm cười nói:” Anh Y làm ơn khám cho em“.

Bắc Y khó hiểu nhìn cô, không phải rất khỏe mạnh sao? Ở đâu có bệnh? Một chút anh cũng không nhìn thấy. Thấy Bắc Y cứ ngồi ngẩn ra đó, Hàn Ngọc nắm lấy àn tay thon dài của anh đặt lên ngực mình, mặt không đỏ nói:” Ở chỗ này, nó không ngừng đập nhanh hơn mỗi khi thấy anh“.

Nhìn bàn tay của mình đang đặt ngay ngắn không sai biệt mấy vừa khít một bàn tay, mặt Bắc Y đỏ lên, anh cúi đầu ho khan vài tiếng nhanh chóng rút tay lạy nói:” Cô Ngọc, xin tự trọng“.

Hàn Ngọc thấy vậy, chu cái miệng lên nói:” Người ta mới là không biết tự trọng là cái gì a? Tự trọng có thể đổi ra tiền không?”.

Bắc Y trợn mắt nhìn Hàn Ngọc hôm nay cô bị gì vậy? Là uống nhầm thuốc sao?.

“ Võ Bắc Y anh nghe cho rõ: Tôi Long Hàn Ngọc thích anh"’, Hàn Ngọc hăng hái đứng lên nhìn Bắc Y từ trên xuống nói.

Bắc Y há hốc miệng nhìn cô không nói nên lời.

“ Như thế nào? Ngạc nhiên lắm ư? Có phải cảm thấy hạnh phúc lắm không?”, Hàn Ngọc cười tít mắt nói.

Bắc Y ho khan vài chục cái, khàn giọng nói:” Em và anh em đúng là không khác biệt lắm“.

Hàn Ngọc ngớ ra nhìn Bắc Y.

Bắc Y đứng dậy, bước đến gần cô gõ mạnh một cái lên trán Hàn Ngọc cười khan nói:” Tại sao bây giờ em mới nói, tôi chờ em lâu lắm rồi“.

“ Sao? Sao cơ chứ? Anh..anh chờ em? Chờ cái gì?”, Hàn Ngọc mù mờ hỏi lại.

Bắc Y cúi đầu ghé sát vào tai cô nói:” Chờ em đến thổ lộ nói rằng em thích tôi”, mùi thơm của Bắc Y cứ như thế bay thẳng vào mũi Hàn Ngọc khiến cô tim đập nhanh hơn đồng hồ gập bội lần.

“ Bắc Y người anh thật thơm”, cô nói.

Đầu Bắc Y nhanh chóng hiện lên vài vạch đen.

*******

“ Nếu như cuộc sống của em rối loạn, đó là bởi vì không có anh ở bên”

Một câu chuyện kết thúc, đồng nghĩa với việc một câu chuyện mới bắt đầu. Trái đất không vì bất kỳ ai mà ngừng quay, cuộc sống thì vẫn tiếp diễn.

Cuối cùng, Mỹ Dung cũng dừng chân bước đến bến đỗ của cuộc đời mình.

Mỹ Dung đứng giữa muôn hoa sặc sỡ, một thân váy trắng được đính lên vài bông hoa nhỏ, những viên kim cương nhỏ xinh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô cầm đóa hoa hồng, nụ cười tuyệt đẹp vì hạnh phúc mà dâng cao, làn da trắng nõn làm bao người khao khát, mái tóc đen được vấn lên gọn gàng, đội lên tấm vải trắng. Mắt đẹp mày ngài, sống mũi cao thẳng, gương mặt vốn đã xinh đẹp giờ phút này lại được tô điểm càng làm cô trở nên xinh đẹp động lòng người.

Mỹ Dung đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt. Anh mặc bộ vest màu đen, dáng cao lớn toát lên vẻ tôn nghiêm tà khí, đôi mắt đầy sự yêu thương dành cho cô. Khuôn mặt ma mị kia giờ lại nở nụ cười làm trái tim cô run lên từng chút một.

Mọi người đứng hai bên đường, không ngừng vỗ tay hoan hô “ Thật xứng đôi a!”.

“ Từ giờ phút này về sau, anh và em sẽ không bao giờ rời xa nữa”, Long Thiên nắm lấy bàn tay cô đặt lên một nụ hôn, như một lời hứa hạ xuống.

Mỹ Dung nhìn anh mỉm cười, nước mắt không tự giác mà rơi xuống.

“ Mỹ Dung chị dâu, chúc chị và anh hai đầu bạc răng long”, Hàn Ngọc vui vẻ hét lớn.

Mỹ Dung bật cười nhìn Hàn Ngọc, trong long cũng thì thầm “ cảm ơn cậu Hàn Ngọc, hy vọng cậu và Bắc Y luôn hạnh phúc“.

“ Con dâu, từ nay nhờ cả vào con rồi”, người phụ nữ phúc hậu có má lúm đồng tiền tươi cười nói, đây cũng chính là mẹ của Long Thiên.

“ Dạ! thưa mẹ”, Mỹ Dung cung kính đáp.

Mỹ Dung nhìn mọi người xung quanh, bàn tay nắm chặt lấy Long Thiên không buông. Cả đời này đã định, từ giấy phút này cô và anh sẽ mãi mãi không xa rời. Sở dĩ yêu một người là hạnh phúc là bởi vì hai người họ yêu nhau.

Tình yêu là tín ngưỡng, tin là có, không tin là không.

Long Thiên và Mỹ Dung nhìn nhau mỉm cười, dưới bầu trời tươi mát, cơn gió mang đến một mùi hương mang tên hanh phúc.

Sau tất cả, họ cũng đến bên nhau cũng nhau nắm tay đi đến hết quãng đường còn lại. Có lẽ ngay từ đầu dây tơ hồng đã cột chặt họ lại, chỉ là ông trời muốn họ đi một vòng thật dài mà thôi. Nếu đã là duyên thì cũng là nợ, dù có đi một đoạn đường dài ra sao thì họ vẫn sẽ quay về bên nhau mà thôi.

--- -------

“ Mỹ Dung, anh yêu em!”....

“ Em cũng yêu anh…”...

--- ------

THE END


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.