Vạn Cổ Truyện

Chương 54: 54: Thương Người Hiền Quý Người Tài




Nghiêm lão nghe vậy thì đáp lại:

“Ừ, phải có sự đồng ý chứ con người mà nếu mà ép nó làm một điều gì mà nó không biết hoặc là trái với ý nó thì tâm lý của nó sẽ có sự phản kháng ngay dù cho cái điều ấy có thể có lợi cho nó, mà lời đệ nói cứ như là ta hay bắt ép người khác làm đệ tử của mình ấy.

Uống thêm một ly rượu không qua tâm đến sắc mặt của Trình lão thế nào, sau đó Nghiêm lão bắt đầu nói tiếp:

“Trong con người của mỗi chúng ta thì đều có năm anh, chính cái anh tư tưởng cái anh quân sư này lại là xảo quyệt nhất vì nó có thể chấp nhận mọi điều nó cho là tốt, nó cho là sung sướng để rồi xuống địa ngục, nhưng lại không chấp nhận mọi điều khổ, mọi điều gian nan để được thăng lên các cõi trời, đấy nó xảo quyệt thế đấy.

Thấy Trình lão vẫn đang chăm chú nghe Nghiêm lão nói tiếp:

“Còn về sự phản kháng mạnh, phản kháng yếu, có những người thì sẽ có sự phản kháng mạnh, có những người thì sẽ có sự phản kháng yếu tùy người, nhưng chung quy là vẫn có hầu như ai cũng vậy, cái phản kháng này chính là sân khi mà chuyện không như ý mình, mình bực thì đấy là sân, thế gian này chỉ trừ những người đã thấu hiểu hết mọi chuyện thì mới không có sự phản kháng hay gì thôi bởi họ thấu hết mọi chuyện rồi thì làm gì còn sân nữa, sân bắt nguồn từ si, khi mà ngọn đèn trí tuệ chiếu vào thì làm gì còn ngu si nữa.

Trình lão nghe đến đây thì cười rồi nói:

“Nghiêm lão huynh ở ẩn lâu năm rồi vậy mà vẫn còn giữ được cái điệu bộ của thầy giáo, nào uống một ly đệ nghe đến đây là có thể yên tâm huynh vẫn có thể dậy đệ tử được rồi.

Nghiêm lão nghe vậy thì rót một ly rượu “Hừm” một tiếng rồi mới dơ chén lên cụng:

— QUẢNG CÁO —

Event

“Hừm! Vậy là trước đó lão đệ hơi khinh thường lão ca ta rồi đó nhưng thôi uống.

Uống xong ly rượu này cả hai người Trình lão cùng Nghiêm lão cũng đã ngà ngà say rồi, vì từ khi bữa cơm bắt đầu mấy vò rượu nặng đều đã được hai lão già này uống, đến vò này mỗi người cũng đã uống đến vò thứ năm rồi, bỗng Trình lão lại tiếp tục hỏi Nghiêm lão:

“Thế lão ca vẫn chưa cho đệ biết tiểu tử kia có điều gì đặc biệt mà khiến lão ca lại phải mở rộng lòng mình để thu thêm đệ tử nữa thế.

Nghiêm lão nghe vậy thì hỏi lại:

“Vậy ta hỏi đệ tại sao trong một đám người đệ thường có xu hướng bái những vị có tu vi cao nhất làm thầy?”

Trình lão nghe xong thì cũng đáp lại luôn:

“Vì một người có tu vi cao thì chứng tỏ họ đã thành công trong con đường tu luyện của mình rồi, mọi người thường có xu hướng bái những vị đó để làm thầy vì họ tin rằng nếu như mình bái vị đó làm thầy thì sẽ có một ngày mình sẽ đạt được những thành công như họ thậm chí là còn xa hơn nữa.

“Hơn nữa nếu bái những người có tu vi cao làm thầy thì mình cũng sẽ có được một cái sự bảo vệ an toàn hơn là những người có tu vi thấp và nếu vị cường giả đó giàu có mà rộng lượng thì nếu mình bái họ làm thầy thì họ cũng có thể hỗ trợ mình một chút trên con đường tu hành.

“Nhưng đệ không hiểu vậy thì nó liên quan gì đến tiểu tử kia.

— QUẢNG CÁO —

Event

Nghiêm lão nghe vậy thì gật đầu:

“Đệ nói đúng rồi đó, nhưng cái say đã làm lu mờ tâm trí của đệ khi đệ hỏi câu cuối, lý do ta chọn tiểu tử kia làm đồ đệ nó cũng tương tự như lý do ta chọn thằng nhóc ngỗ ngược kia làm đệ tử của mình thôi, vì cả hai đứa đều phù hợp với tiêu chuẩn của ta, cả hai đứa đều là đại bàng cả.

“Nhưng khác với thằng nhóc ngỗ ngược kia tiểu tử này vẫn chỉ là một con đại bàng non, không có người che chở, mà đệ cũng biết thiên tài thường hay chết yểu, tiểu tử kia có thể là một con đại bàng con một hạt giống tốt nhưng không có sự bảo vệ thì cũng chỉ có thể trông đợi vào may mắn để trưởng thành thôi.

“Tuy ta không phải là đệ nhất nhưng cũng có sự hiểu biết trong tu hành, nếu tiểu tử đó đồng ý thì ta cũng có thể tạm chỉ dạy cho tiểu tử đó được, còn về tài nguyên thì giúp được đến đâu hay đến đó thôi.

Nói đến đây Nghiêm lão phá lên cười, Trình lão đợi sau khi Nghiêm lão cười xong thì lên tiếng:

“Từ lâu đã biết là Nghiêm lão huynh nổi tiếng là thương người hiền, quý người tài nay được nghe Nghiễm lão huynh nói thì đệ lại càng chắc chắn hơn, nhưng đệ cũng có một chút khó hiểu tuy biết đã là con người thì ai cũng có một chút bí mật nhưng đệ vẫn muốn hỏi để giải đáp thắc mắc trong lòng.

Nghiêm lão lúc này đã ngà ngà say rồi gật gù đáp:

“Ừm, đệ cứ nói đi lão ca với lão đệ ở đây thì tế nhị cái gì.

— QUẢNG CÁO —

Event

Trình lão nghe vậy thì mỉm cười rồi nối:

“Được huynh cho phép thì đệ mới dám hỏi, nếu nói về tài nguyên thì số lượng linh thạch tông môn cung cấp cho Nghiêm lão huynh mỗi tháng cũng có ít đâu mà hơn nữa Nghiêm lão huynh mỗi tháng lại còn liên tục đi làm nhiệm vụ số lượng linh thạch thu về cũng không ít mà rượu huynh uống, huynh cất đa phần ta thấy là huynh mua ở tông môn giá cả tuy đắt nhưng đối với huynh thì cũng chẳng đáng bao nhiêu cả vậy thì số lượng linh thạch còn lại đi đâu mà lúc nào ta thấy huynh cũng trong tình trạng xin ăn từng bữa vậy?”

Nghiêm lão nghe vậy thì làm bộ vuốt cằm tỏ vẻ suy tư một lúc rồi mới đáp lại:

“Tiền bạc nó là con rắn đôc đấy nhưng khác với rắn độc, độc của nó lại là tham đắm và sự phục tùng đệ kiếm càng nhiều tiền thì cái độc đấy lại dính vào đệ càng nhiều, giống như hôm nay đệ dùng tiền để đi ăn một bữa ăn ngon, ăn xong đệ thấy ngon quá nhưng mà nó không đủ để thỏa mãn đệ, thế rồi đệ muốn ăn tiếp mà muốn ăn thì phải có tiền, thế nên đệ lao đầu vào kiếm tiền và rồi đệ không hay biết rằng cái độc đó đã âm thầm và lặng lẽ ngấm vào khắp thân thể đệ rồi, đến lúc đó dù đệ đã kiếm đủ tiền để sống nhưng đệ vẫn cảm thấy không đủ đệ muốn nữa, đến lúc đó để kiếm tiền đệ sẽ không từ một thủ đoạn gì cho dù cho nó có là điều sai trái nhất, điều dơ bẩn nhất, điều độc nhất, tiền nó là vậy đấy đệ kiếm càng nhiều thì độc tính của con rắn đấy càng mạnh.

“Con người ta có sống có bốn điều quan trong là ăn, mặc, ở và bệnh.

Biết tiền là rắn độc thế nên ta không dám dính đến tiền nhiều dù cho mỗi tháng ta có liên tục đi làm nhiệm vụ hay là tông môn có cấp cho ta nhiều linh thạch, ta cũng chỉ dùng ở mức vừa phải và đủ sống thôi cơm ngày ăn vừa đủ một hai bữa, quần áo thì chỉ mặc đủ ấm vào mùa đông thoái mái vào mùa hè, không se sua chưng diện, còn nhà cửa thì tông môn cung cấp nếu không thì cũng xây tạm một cái mái nhà tranh vách đất để ở chẳng cần cầu kỳ, còn về vấn đề bệnh tật cái này thì dễ bởi vì cái này chỉ có người phàm thì mới hay bị còn người tu như chúng ta thì làm gì còn có bệnh nào nữa chỉ có thọ mệnh hết thì mới đi thôi.

“Còn linh thạch tông môn cung cấp có bao nhiêu ta mua hết tài nguyên tu luyện, nếu còn thừa thì đem đi cho hết cũng chẳng để lại trên người bao nhiêu cả chỉ để vừa đủ thôi.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.