Vạn Cổ Truyện

Chương 53: 53: Nghiêm Lão Nhắc Khéo




Từ lúc đi vào cho đến lúc đi ra khuôn mặt và thái độ của hắn vẫn giữ một trạng thái như vậy điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Đối với những câu nói lớn tiếng hay thái độ khó chịu của người nam tử kia Minh Triết cũng không bực dọc gì, nếu chỉ vì một câu nói hay thái độ của người nào đó không hợp với ý mình mà mình nổi sân lên vậy thì đúng là uổng cả một đời tu hành rồi.

Đang đi trên đường hắn bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện ban nãy với Nghiêm lão nếu như tinh ý nhận ra thì có vẻ như là Nghiêm lão đang nhắc khéo chuyện hắn nên ẩn dấu tu vi của mình.

Ý cụ thể hắn đoán Nghiêm lão muốn nói với hắn rằng: “Đừng bộc lộ ra quá mức, đừng thể hiện quá nhiều, một kẻ không quyền, không thế, không có sức mạnh để bảo vệ bản thân thì đừng nên làm liều nếu không cái cơ duyên nhỏ nhoi của hắn chắc chắn sẽ bị người khác nhắm tới.”

Nếu như những gì hắn đoán là đúng thì sẽ có ba trường hợp xảy ra một là Nghiêm lão chắn chắn không biết cơ duyên cụ thể của hắn là gì chỉ đoán mò đây là một cơ duyên gì đấy không đáng nghĩ tới đối với một vị Kim Đan cảnh và Nghiêm lão đang đóng vai một vị trưởng bối thân thiện nhắc nhở tiểu bối của mình phải cẩn thận, hai là Nghiêm lão đã biết hoàn toàn về cái cơ duyên này rồi nhưng không thèm quan tâm vì tu vi của mình đã vượt xa cơ duyên này rồi, ba là Nghiêm lão đã biết hoàn toàn về cơ duyên này nhưng không biết dùng cách nào để đoạt nên cố ý làm thân đóng vai một vị trưởng bối thân thiện đợi hắn có sơ hở để cướp.

Trong ba trường hợp này hắn nghiêng về trường hợp một hơn vì nó khả quan nhất, trường hợp hai thì lại hơi vô lý bởi nếu tu vi của Nghiêm lão vượt xa cơ duyên này thì Nghiêm lão tu vi ắt hẳn phải từ Kim Đan cảnh cửu tầng trở lên mà tu vi đó ở tông môn này thì có mấy người, tất nhiên cũng có thể Nghiêm lão là một trong những vị cao thủ trấn tông ở thế hệ trước của tông môn bây giờ đã lui về ẩn thể, còn trường hợp cuối cùng có thể xảy ra nhưng so với trường hợp một hắn thấy không khả quan bằng vì viên nội đan sau một thời gian đã được hắn cải sửa một cách tinh tế cho dù là người ngoài quan sát kỹ thế nào thậm chí là sờ vào cũng khó biết được đâu là thực đâu là hư.

Hơn nữa dù sao hắn cũng đã sống rất lâu duyệt qua rất nhiều người rồi hắn đoán Nghiêm lão sẽ không phải là hạng người như ở trường hợp ba, nhưng ai biết được cổ nhân có câu họa hổ họa bì nan họa cốt, thấy người thấy mặt mà không thấy lòng.

Tốt nhất nên phòng một chút còn hơn là về sau chuyện xảy ra thì lại trở tay không kịp.

Chuyện tương lai thì không nên nghĩ nhiều, cẩn thận thì tốt nhưng nghĩ về nó nhiều quá thì hắn sẽ bị loạn mất nên thôi, nhưng Nghiêm lão cũng nói không sai khi nhắc khéo hắn cần phải có thủ đoạn ẩn dấu tu vi, đối với điều này hắn cũng đã suy nghĩ qua rồi công pháp cũng có rồi nhưng hắn chưa tu luyện không phải vì hắn không tu luyện mà công pháp này yêu cầu một số vật phẩm đặc biệt thì mới có thể tu luyện được, tuy vật phẩm ấy không khó làm nhưng bây giờ hắn không có tài nguyên vậy thì làm kiểu gì.

Công pháp ấy là bộ nhỏ có tên là Ẩn Ba Đoạn được tách ra từ bộ lớn tên là Ẩn Cửu Đoạn.

Tên như ý nghĩa sau khi tu luyện công pháp này tu vi sẽ tự động ẩn đi ba cái tiểu cảnh giới cho dù đứng trước mặt hắn có là một vị Nguyên Anh cảnh cũng không thể nào mà nhận ra được.

Nhưng công pháp này có một cái khó là nếu muốn tu luyện thì phải hấp thụ một viên ẩn tu vi đan.

Phẩm cấp không quan trong chỉ cần có đan dược là được nhưng nếu muốn luyện chế một viên ẩn tu vi đan thì cần phải có một cây ẩn tu vi thảo, đan phương của đan dược tất nhiên là được đi kèm với công pháp rồi nhưng còn ẩn tu vi thảo thì lại khá khó kiếm.

Bây giờ hắn không chắc là ở Ngự Thú đại lục có cây này không nhưng hắn vẫn tìm cơ hội biết đâu lại có thì sao nhưng thôi đi lòng vòng cả buổi chiều, nhìn sắc trời cũng đã tối thế nên hắn liền quay về nhà.

Vừa đi đường Minh Triết vừa nghĩ một số chuyện.

Một tháng được nghỉ nghe thì có vẻ dài nhưng thực ra lại ngắn vô cùng, mà trong một tháng đó một người bình thường nếu không có tài nguyên đan dược nào khác phụ trợ cho việc tu luyện thì cố gắng lắm cũng chỉ thăng lên được một tiểu cảnh giới thôi, thế nên rút kinh nghiệm từ lần trước để tránh bị người khác phát hiện hắn lần này chỉ đột phá đến tẩy trần cảnh nhị tầng rồi thôi, thời gian còn lại hắn dùng để trau dồi thêm kiến thức về đại lục này vì còn rất nhiều thứ tồn tại ở nơi này mà hắn không biết.

— QUẢNG CÁO —

Event

Còn về ẩn tu vi thảo hắn vẫn hi vọng là có nhưng nếu thực sự không có thì đành phải dùng cách khác.

Tại thời điểm này, Túy Hương lâu, tầng ba.

Nghiêm lão lúc này đang ngồi ăn nhậu cùng với một lão già khác, nhìn vẻ ngoài thì còn già hơn cả Nghiêm lão, râu tóc bạc phơ, nhìn xa thì cứ tưởng là đại trưởng lão nhưng nhìn gần thì không phải, khác với Nghiêm lão quần áo xộc xệch, lão già này ăn mặc chỉnh tề vô cùng.

“Nghe nói Nghiêm lão huynh chuẩn bị thu đệ tử mới.”

Nghiêm lão đang ăn nghe lão già kia hỏi thì tỏ vẻ không để ý nhưng vẫn hỏi lại:

“Đệ nghe thông tin đấy từ ai vậy?”

Vừa hỏi vừa gắp một miếng thịt vào mồm.

Lão già kia thì cũng không kém cạnh sau khi nhai xong miếng thức ăn thì mặt đầy đắc ý nói:

“Huynh biết đệ nghe thông tin đấy từ ai mà.”

Nghiêm lão đang làm vẻ mặt nghiêm túc nghe xong câu đó thì phá lên cười:

“Đúng là ở cái tông môn này không có gì là có thể che mắt được lão đệ Trình biết tuốt nào uống.”

— QUẢNG CÁO —

Event

Trình lão cũng cạn chén nhưng lại cười trừ rồi đáp:

“Huynh đừng trêu đệ bằng tên đó nữa vì huynh gọi đệ bằng cái tên đó từ lúc chúng ta mới vào tông thế nên nó mới dính với đệ từ đó đến giờ đó.”

“Nhưng huynh có vẻ thích thu những đệ tử ham học hỏi nhỉ.”

Nghiêm lão nghe vậy thì đáp lại:

“Mỗi người có một tiêu chuẩn riêng thôi cũng như đệ chọn cô bé đó vậy.”

Trình lão nghe Nghiêm lão nói xong thì nhìn lên trần nhà hồi tưởng đáp:

“Đúng vậy a! Ngày tháng trôi qua mau mới ngày nào tiểu tử nhà huynh cùng cô bé nhà đệ mới còn có tí xíu mà giờ đây đã lớn hết rồi.”

Nghiêm lão nghe vậy thì gật gù nhưng giọng có chút khó chịu đáp đáp:

“Đúng vậy, nhưng càng lớn lại càng khó bảo.”

Nói xong câu đó rồi tiếp tục ăn tiếp, Trình lão nghe thấy Nghiêm lão hằn học thì cười trừ một tiếng rồi tiếp tục nói:

“Không ngờ ở cái tuổi gần đất xa trời này mà Nghiêm lão huynh còn có tâm trí để thể thu đệ tử được, không biết đệ tử đó là người như thế nào mới có thể khiến Nghiêm sư huynh mở rộng lòng mình như vậy.”

— QUẢNG CÁO —

Event

Nghiêm lão nghe vậy thì cũng đáp lại luôn:

“Ta cũng không ngờ lại có chuyện ở trong cái tông môn này mà Trình lão đệ lại không biết đấy, nhưng thôi nếu tiểu tử đó đồng ý thì đến lúc đó Trình lão đệ sẽ tự thấy mặt ngay thôi.”

Trình lão nghe vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói:

“Lại còn phải đợi đồng ý nữa sao, tiểu tử đó làm gì mà khiến Nghiêm huynh thay đổi như vậy.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.