(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu tháng Chín, Thư Cầm được chuyển đến viện điều dưỡng, học kỳ mới của Chung Kỳ cũng bắt đầu.
Thư Cầm đã vượt qua giai đoạn hồi phục một cách thuận lợi, ngoại trừ việc cử động các ngón tay còn hơi khó khăn và bước đi chậm chạp, cơ bản bà đã khỏe mạnh trở lại.
Sáng ngày xuất viện trời đổ mưa, nhưng đến khi họ làm xong thủ tục xuất viện thì trời đã quang mây tạnh, nhiệt độ dễ chịu, mọi thứ đều vừa vặn.
Chung Kỳ nhắm mắt, ngửa mặt lên trời hít thở không khí trong lành.
Cuộc sống đang dần trở lại quỹ đạo.
Chung Kỳ xin nghỉ một tuần với lý do nhập học và vết thương chưa lành, cô không muốn đồng nghiệp nhìn thấy khóe mắt mình bị thương.
Cô báo cáo tình hình với Tôn Mạn, gửi kèm ảnh tự chụp mắt phải và ảnh phòng bệnh của Thư Cầm, Tôn Mạn lập tức đồng ý.
Ngày khai giảng, Chung Kỳ quay lại trường.
Bước chân vào cổng trường, cô có cảm giác như đã trải qua cả một đời người. Nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu tập huấn quân sự của các tân sinh viên năm nhất vang vọng từ xa, cô chợt nhận ra mình dường như đã rời xa cuộc sống học đường từ rất lâu rồi.
Cô đến nộp học phí trước, sau đó về ký túc xá lấy một số đồ dùng cá nhân.
Mở cửa phòng, bên trong chỉ có một người, Tôn Lật Viên – bạn cùng phòng vừa sấy tóc xong.
Tôn Lật Viên là một cô gái thẳng thắn, thấy Chung Kỳ bước vào, cô giật mình vì vết thương ở khóe mắt cô, chạy đến hỏi han một hồi, rồi đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô.
“Tôi không bị mù.” Chung Kỳ gạt tay Tôn Lật Viên, nhìn quanh căn phòng nhỏ, thấy giường của mọi người đều đã được dọn dẹp, chỉ trừ giường cô, “Hai người kia đâu?”
“Họ ôn thi cao học, đến đây nửa tháng rồi, sáng sớm đã đi học rồi, tôi hôm qua mới đến.” Tôn Lật Viên kể sơ qua tình hình của từng người, rồi đưa cho cô một tờ thời khóa biểu đã in sẵn.
Chung Kỳ cầm lấy xem, quả nhiên lên năm tư số tiết học giảm mạnh, mỗi tuần chỉ có hai ngày có lớp.
Tôn Lật Viên hỏi Chung Kỳ kỳ nghỉ hè vừa qua thế nào.
Cô không thể dùng một câu để tóm tắt cả mùa hè vừa qua, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Tôn Lật Viên như chợt nhớ ra điều gì: “Cậu chắc bận lắm nhỉ, không phải đã tìm được chỗ thực tập rồi sao.”
Chung Kỳ gật đầu.
Tôn Lật Viên ghen tị vì cô đã tìm được công việc thực tập như ý: “Nơi cậu làm việc có giống như trong phim truyền hình không, ăn mặc xinh đẹp, tay cầm cà phê, quẹt thẻ vào thang máy…”
Chung Kỳ lắc đầu nói không hề nhàn nhã như vậy, rồi dọn dẹp đồ đạc, nói học kỳ này phần lớn thời gian cô sẽ ở nhà.
Tôn Lật Viên thấy Chung Kỳ có vẻ trưởng thành hơn nhiều sau một kỳ nghỉ hè, tự mình thở dài: “Giờ cậu chắc chắn rất giỏi trong công việc rồi, ra trường dù ở lại công ty hay tìm việc mới, đều rất có lợi thế. Không như tôi, còn chưa biết mình muốn làm gì sau này.”
Chung Kỳ nhớ lại cảnh mình chờ thầy Phương đến mức bị say nắng, ngày nào cũng chạy tới chạy lui ở công trường… Cô cười gượng.
Hình như từ trước đến nay, cô chỉ biết lên dây cót cho bản thân, chỉ biết kiếm tiền, mà chưa từng suy nghĩ kỹ về tương lai.
Một tuần sau, Chung Kỳ quay lại công ty.
Vết thương ở khóe mắt cơ bản đã lành, chỉ còn một chút thâm tím.
Vừa về đến công ty, Lộ Lộ, Gia Minh và Sở Điềm đã vây quanh hỏi han.
Mọi người đang ríu rít, thì Tôn Mạn đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nói “Họp”.
Lộ Lộ và Gia Minh đứng dậy đi về phía phòng họp, Sở Điềm le lưỡi, quay về chỗ ngồi của mình.
Tôn Mạn gọi Chung Kỳ lại, đi cùng cô phía sau.
“Mẹ cô khỏe lại chưa?”
Chung Kỳ hơi ngạc nhiên, sao Tôn Mạn như biến thành người khác vậy.
Từ sau khi cô xuống nước với Tôn Mạn, thái độ của Tôn Mạn với cô tuy không phải thay đổi 180 độ, nhưng ít nhất cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều.
“Mẹ em đã khỏe hơn nhiều rồi.” Chung Kỳ mỉm cười.
“Có khó khăn gì cứ nói.”
“Vâng, cảm ơn chị đã quan tâm.”
Chung Kỳ ngồi xuống trong phòng họp nhỏ, Lộ Lộ lập tức thì thầm Tôn Mạn chắc bị ai nhập rồi.
Việc Chung Kỳ và Tôn Mạn vui vẻ cùng nhau vào phòng họp thật kỳ lạ, bởi vì ai cũng biết, trước đây Tôn Mạn luôn cố tình gây khó dễ cho Chung Kỳ.
Tôn Mạn nhắc đến triển lãm tranh của giáo sư Phương: “Phía bảo tàng đã đổi địa điểm, từ 500m2 thành 800m2. Kể cả làm lại phương án, số lượng tranh của thầy Phương vẫn không đủ để lấp đầy toàn bộ không gian mới.”
Chưa nói hết câu, đồng nghiệp phụ trách làm mô hình đã mặt mày ủ rũ.
Điều này đồng nghĩa với việc tất cả công việc trước đó đều phải làm lại từ đầu, thời gian lại càng gấp rút.
“Sếp Vương khuyên tôi đổi sang một nghệ sĩ thịnh hành khác, sử dụng nhiều tác phẩm sắp đặt để làm phong phú hiện trường, nhưng tôi nghĩ thế này.” Thấy mọi người đều chán nản, Tôn Mạn lại nói, “Đổi người sẽ tốn rất nhiều chi phí bản quyền và vận chuyển, thời gian cũng rất gấp. Giáo sư Phương là nữ họa sĩ nổi tiếng trong nước, chi bằng vẫn giữ lại tác phẩm của thầy Phương, ở phần không gian còn lại, làm cùng chủ đề, để triển lãm được thành công.”
Ai cũng biết, giáo sư Phương nổi tiếng với những bức tranh vẽ các loài hoa.
“Làm chủ đề về hoa sao?” Mọi người không chắc chắn hỏi.
“Không, làm về vấn đề phụ nữ.” Tôn Mạn mở laptop, chiếu lên màn hình phòng họp, trên đó là một trang PPT đơn giản, “Mời những người phụ nữ xuất sắc giống như giáo sư Phương cùng tham gia, kết hợp với triển lãm này để tổ chức hội thảo, làm truyền thông.”
Nói xong, Tôn Mạn chuyển sang trang tiếp theo, trên màn hình xuất hiện ảnh và tiểu sử của những người cô đã chọn.
Ngoài giáo sư Phương, còn có một nhà thư pháp, một nghệ nhân cắt giấy dân gian, một nữ doanh nhân, và cuối cùng là một nữ phóng viên.
Chung Kỳ sững người khi nhìn thấy ảnh của Trình Ân Phi. Cô nhận ra ngay, ánh mắt trượt xuống nhìn thấy tên, mới lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Tôn Mạn giao nhiệm vụ liên hệ với những người này cho Lộ Lộ, công việc hàng ngày của Lộ Lộ là kết nối với các nghệ sĩ.
Vì trước đây Chung Kỳ đã hoàn thành tốt công việc ký hợp đồng với giáo sư Phương, nên lần này nhiệm vụ liên hệ với giáo sư được giao cho cô.
Tan họp, Lộ Lộ kéo Chung Kỳ và Gia Minh lại, nhỏ giọng bàn tán xem Tôn Mạn có phải cố tình hay không.
“Mọi người nói xem, cô ta có phải cố tình gây chuyện không? Cô ta mời Trình Ân Phi, có phải muốn gây sự chú ý của sếp Lý không?”
“Cô ta không phải đã từ bỏ sếp Lý rồi sao?”
“Tuy bị sếp Lý làm tổn thương, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, nên mới lôi người yêu cũ ra…”
…
Sau khi buôn chuyện xong, mọi người tản ra, Lộ Lộ nhìn máy tính, thở dài: “Haiz, lại phải tăng ca rồi.”
Sau khi Chung Kỳ báo cáo với giáo sư Phương về việc điều chỉnh, giáo sư Phương đã nhanh chóng đồng ý và cho biết sẽ hợp tác hết mình.
Cô không ngờ nhiệm vụ lại hoàn thành thuận lợi như vậy, bèn bắt đầu lặng lẽ quan tâm đến tiến độ của Lộ Lộ.
Bên Lộ Lộ khó khăn hơn nhiều.
Không liên lạc được với nghệ nhân cắt giấy dân gian, nữ doanh nhân không muốn xuất hiện trước công chúng, nhà thư pháp muốn tác phẩm của mình cũng được trưng bày… Lộ Lộ héo mòn đi trông thấy.
Chung Kỳ mời Lộ Lộ uống cà phê, nịnh nọt hỏi cô ấy tiến độ thế nào rồi.
Lộ Lộ gục mặt xuống bàn: “Tiến độ bằng không.”
“Thật sao, cô đã liên hệ hết rồi mà?”
Lộ Lộ bẻ ngón tay kể lại “chiến tích” của mình: Thư ký của nữ doanh nhân lúc nào cũng nói cô ấy đang họp, cuối cùng cũng liên lạc được với nghệ nhân cắt giấy dân gian, nhưng bà là một cụ bà ở nông thôn, tuổi đã cao, tai lại hơi lãng, nói tiếng địa phương, đến giờ vẫn chưa thể giao tiếp được… Lộ Lộ kêu lên một tiếng thảm thiết, gục mặt xuống bàn.
“Vậy nhà thư pháp và phóng viên thì sao?”
“Nhà thư pháp không tham gia nữa, còn Trình Ân Phi mai có buổi ghi hình, xong rồi mới gặp mặt nói chuyện.” Lộ Lộ ủ rũ, “Tôi thấy chắc chắn không được đâu.”
“Sao lại không được?”
“Cô ta chắc chắn biết mối quan hệ giữa chúng ta và Hòa Dật, người ta đã chia tay rồi, còn bị lôi kéo tham gia hoạt động, ai mà muốn chứ.” Lộ Lộ hạ giọng, “Nhỡ đâu cô ta lại gọi sếp Lý đến, chúng ta lại bị vạ lây.”
Chung Kỳ chớp mắt, hỏi Lộ Lộ có thể cho cô đi cùng không.
Lộ Lộ xoa cằm: “Sao vậy, cô cũng tò mò về người yêu cũ của sếp Lý à?”
Chung Kỳ nhanh trí đáp: “Ai mà chẳng tò mò.”
“Không phải cô quen sếp Lý sao? Anh ấy không kể cho cô nghe à?”
Chung Kỳ thầm nghĩ, họ không chỉ quen biết nhau, mà với mối quan hệ hiện tại của họ, lại càng không tiện hỏi.
Cô cười gượng: “Chuyện này sao mà hỏi được chứ.”
Lộ Lộ cười ha hả: “Được rồi!”
Hôm sau, Chung Kỳ và Lộ Lộ chờ cả ngày, đến gần giờ tan làm Trình Ân Phi mới đến.
Chung Kỳ đi cùng Lộ Lộ xuống quán cà phê dưới lầu, Lộ Lộ vốn hơi bực bội, nhưng Trình Ân Phi đã chủ động xin lỗi trước, nói buổi ghi hình kết thúc muộn hơn dự kiến, còn mời họ uống cà phê.
Lộ Lộ đành nén cơn giận.
Xinh đẹp, dễ gần, giọng nói êm tai, đó là ấn tượng đầu tiên của Chung Kỳ về Trình Ân Phi.
Chung Kỳ cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy nốt ruồi son trời sinh kia, cô không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Khi rời mắt đi, cô chợt chú ý đến chiếc túi xách Trình Ân Phi đang đeo, tuy không phải cùng kiểu dáng nhưng cùng hãng với chiếc túi mà Lý Dật Sinh tặng cô.
Cô thấy khó chịu trong lòng. Đây là một sự trùng hợp thú vị.
Nhưng cô là người trong cuộc, sự trùng hợp này lại chẳng thú vị chút nào.
Có lẽ vì để ý đến khóe mắt Chung Kỳ, hoặc cũng có thể vì nhận ra ánh mắt của Chung Kỳ đang nhìn mình, Trình Ân Phi nhìn cô thêm một thoáng.
Chung Kỳ vô thức đưa tay sờ lên khóe mắt, như thể không muốn Trình Ân Phi phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai người.
Đầu ngón tay chạm vào khóe mắt, vết bầm tím và vảy máu sắp bong ra khiến cô hơi nhói đau.
Cô suýt quên mất, quầng thâm trên mắt của cô vẫn chưa biến mất.
Trình Ân Phi chủ động mở lời, giới thiệu cho cô một loại gel phục hồi y tế, còn tìm ảnh trên điện thoại cho cô xem: “Dùng cái này vết thương sẽ lành rất nhanh.”
Cô ấy kể lại việc mình từng bị ngã khi đi phỏng vấn, má bị trầy xước, bác sĩ đã kê cho cô ấy loại thuốc này, chưa đến một tuần đã lành.
Cô ấy mỉm cười: “Gương mặt xinh đẹp như vậy, không thể để lại sẹo được.”
Chung Kỳ nhìn bức ảnh trên điện thoại cô ấy, giống hệt loại thuốc Lý Dật Sinh mua cho cô.
Cô cười gượng rồi giả vờ ghi nhớ tên thuốc.
Trình Ân Phi cất điện thoại, mỉm cười: “Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé.”
Lộ Lộ không còn vẻ lười biếng thường ngày, lấy lại phong thái chuyên nghiệp, trình bày chi tiết ý tưởng của sự kiện với Trình Ân Phi.
Trình Ân Phi tán thành chủ đề về phụ nữ, và chia sẻ thêm rằng cô ấy đã từng phỏng vấn một vài nhà thư pháp nữ trong số đó, hy vọng lần giao lưu này với nhiều phụ nữ xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau sẽ mang lại nhiều điều thú vị.
Lộ Lộ cười tiếc nuối: “Tiếc là bà ấy đã từ chối tham gia rồi.”
“Vậy sao?” Trình Ân Phi đề nghị, “Để tôi thử xem, tôi đã từng phỏng vấn bà ấy, biết đâu lại thuyết phục được bà ấy?”
Lộ Lộ không còn chút bực bội nào nữa, nhướn mày, vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá.”
Lộ Lộ và Trình Ân Phi trò chuyện rất sôi nổi, Chung Kỳ nghe mà có chút ngẩn ngơ.
Hóa ra Lý Dật Sinh từng thích người như vậy.
Cô phải thừa nhận, không chỉ sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp mà Trình Ân Phi còn rất ưu tú.
Kết thúc buổi nói chuyện, Chung Kỳ đi cùng Lộ Lộ về văn phòng.
“Xinh đẹp thật, tính cách lại tốt, còn chuyên nghiệp nữa, nói chuyện công việc với người thông minh hiệu quả thật sự rất cao.” Trong thang máy, Lộ Lộ không ngừng cảm thán, “Ai mà nỡ không yêu cô ấy cơ chứ!”
Chung Kỳ vẫn còn đang ngẩn ngơ, phụ họa theo: “Phải đấy.”
“Mấy cô gái đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn tạo ấn tượng tốt với người khác.” Lộ Lộ véo nhẹ má cô, “Lúc cô mới vào làm chúng tôi đều ngạc nhiên, sao lại có người xinh đẹp đến vậy.”
Chung Kỳ cười gượng.
“Nghe nói sau khi chia tay sếp Lý, cô ấy lại quen một cậu ấm khác. Bạn trai hiện tại của cô ấy là siêu cấp phú nhị đại, còn giàu hơn cả sếp Lý nữa.”
Chung Kỳ vểnh tai lên nghe, hỏi: “Lại là tin đồn nhảm của Sở Điềm à?”
"Ừ, người ta đồn cô ấy ham vật chất, tham vàng bỏ ngãi. Nhưng sau khi gặp người thật, mình thấy mấy lời đồn vớ vẩn đó chẳng có nghĩa lý gì. Cô ấy rất ưu tú, những thứ khác không quan trọng." Lộ Lộ mím môi, lắc đầu, "Người ưu tú sẽ thu hút lẫn nhau, giờ thì mình hiểu tại sao sếp Lý lại thích cô ấy rồi. Nhưng mà vừa mới “chèo thuyền” đã biết là bad ending, thật sự quá buồn..."
Chung Kỳ chẳng nghe Lộ Lộ nói gì, suy nghĩ miên man, xâu chuỗi những hình ảnh vừa gặp, cắt ghép thành từng đoạn ngắn. Chiếc túi của Trình Ân Phi, nốt ruồi của cô ấy, cử chỉ, lời nói của cô ấy…
Thấy Chung Kỳ đang lơ đãng, Lộ Lộ huých khuỷu tay vào cô: “Cô thấy có phải vậy không?”
“Cái gì mà phải vậy?” Lộ Lộ phì cười trước bộ dạng ngơ ngác của cô.
“Cứ làm việc chăm chỉ đi, để bản thân trở nên ưu tú…” Đầu óc và miệng Chung Kỳ không ăn nhập gì với nhau, cô cứ thế nói ra những gì mình đang nghĩ.
May mà Lộ Lộ không suy nghĩ nhiều, cô ấy gõ nhẹ vào đầu Chung Kỳ: “Làm việc chăm chỉ gì chứ, mình đang nói ‘chèo thuyền’ quá khứ thật tuyệt vời!”
“Chèo thuyền” quá khứ… đúng rồi, Chung Kỳ bỗng sực tỉnh: Tại sao Lý Dật Sinh lại hào phóng như vậy?
Tan làm, Chung Kỳ nhận được tin nhắn của Lý Dật Sinh, nói anh đang đợi cô ở bãi đậu xe gần đó.
Chung Kỳ xuống lầu, đi đến bãi đậu xe. Vừa thấy Lý Dật Sinh, cô cũng đồng thời nhìn thấy Trình Ân Phi.
Họ đang nói chuyện với nhau.
Chung Kỳ đứng khuất tầm nhìn của họ.
Cô tựa vào một thân cây, cố gắng bình ổn nhịp tim đang loạn nhịp.
Một lúc sau, sau thân cây ló ra đôi mắt cáo nhỏ, xoay chuyển linh hoạt như camera an ninh.
Giá mà có cả chức năng ghi âm thì tốt rồi, bây giờ cô chẳng nghe thấy họ nói gì cả.
“Camera an ninh” xoay qua xoay lại, tốc độ bỗng chậm dần, cuối cùng dừng hẳn.
Tiêu điểm là hai nhân vật chính.
Chung Kỳ chuyển sang góc nhìn của người thứ ba, cuối cùng cũng hiểu được Lộ Lộ.
Lộ Lộ nói đúng, người ưu tú sẽ thu hút lẫn nhau.
Bây giờ trong mắt Chung Kỳ, cả hai người đều được phủ một lớp kính lọc, trông thế nào cũng thấy đẹp đôi.
Lý Dật Sinh vẫn như thường lệ, đứng thẳng người, không lộ rõ cảm xúc.
Nhưng ngôn ngữ cơ thể của Trình Ân Phi lại rất dè dặt.
Cô ấy khoanh tay trước ngực, như thể "sắp bỏ đi", chưa đầy một phút mà cô ấy đã xem đồng hồ ba lần rồi.
Một chiếc taxi chạy đến chỗ đôi nam nữ xinh đẹp kia, Trình Ân Phi lập tức nghiêng người vẫy tay, vội vàng lên xe như chạy trốn.
Lý Dật Sinh hiếm khi trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt kiềm chế và điềm tĩnh.
Mãi đến khi Chung Kỳ đi đến trước mặt anh, anh mới trở lại bình thường.
Anh véo nhẹ má cô, mở cửa xe cho cô, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không tồn tại.
“Đói chưa? Muốn ăn gì không?” Giọng nói trầm ấm, mờ ám vang lên bên tai.
Chung Kỳ lắc đầu, nói cô không đói.
Ngồi trên xe, những thước phim trong đầu cô lại bắt đầu tua lại, những mảnh ghép chồng chéo lên nhau, phát đi phát lại.
Cô đang nếm trải một mối tình đã qua, chỉ là mối tình đã qua này, hơi đắng.
Cô nhìn Lý Dật Sinh với ánh mắt trống rỗng, không nhịn được suy đoán lý do chia tay của anh và Trình Ân Phi.
Nếu là chia tay trong hòa bình, Trình Ân Phi sẽ không có thái độ như vậy.
Đầu cô căng thẳng, như sắp bùng nổ.
Trình Ân Phi đang trốn tránh điều gì? Lý Dật Sinh đang kìm nén điều gì?
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");