(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 30.
Thu đã qua, đông lại đến, tuyết bắt đầu rơi. Tiết trời rất giống ngày ta ch.ết.
Ở thiên lao cực lạnh, nên Sở Hành gầy đi nhiều, tay chân hắn đeo xích sắt, mặc áo tù mỏng manh, tựa vào góc tường. Thực ra hắn sẽ không thảm hại thế này, nhưng vì hắn trọng sinh và dùng thủ đoạn tàn nhẫn lôi kéo Ngự lâm quân, quân trong thành và các vùng lân cận khiến bệ hạ cực kỳ thất vọng, nên trước khi băng hà cũng không thèm nhìn hắn một cái. Đúng vậy, dù có dùng ngự y giỏi nhất, thuốc tốt nhất, nhưng mạng sống của bệ hạ cũng chỉ kéo dài thêm ba tháng.
Nghe thấy tiếng người, Sở Hành ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống. Chắc là cảm thấy người tới khác với thường ngày, hắn lại ngẩng đầu. Lúc thấy ta, trong mắt hắn hiện lên tia sáng.
Ta bước vào phòng giam, hắn lập tức đứng dậy, tiến lên muốn kéo tay ta, ta tránh đi, khiến tay hắn dừng lơ lửng trên không trung.
“Thục Nhân, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta.”
Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Thục Nhân, khó khăn lắm chúng ta mới được trở lại, đây là cơ hội duy nhất trời ban để chúng ta làm lại từ đầu...”
“Ta thì không nghĩ vậy.” Dù đang nói nhưng ta vẫn duy trì khoảng cách ba thước với hắn.
“Ông trời cho chúng ta cùng trở về, có lẽ vì thấy có người c.h.ế.t quá oan uổng.”
Ánh mắt Sở Hành lại tối đi.
“Sở Hành, ngươi có biết vì sao mười năm làm phu thê, ta chưa từng có thai không?”
Ánh mắt Sở Hành dừng ở bụng của ta.
“Bởi vì ngày gả cho ngươi, phụ thân đã đưa ta thuốc tránh thai.”
Thế lực ngoại thích quá lớn, tạm thời không thích hợp mang thai. Đợi khi xong việc thối lui, mới sinh con nối dõi là tốt nhất.
Phụ thân, huynh trưởng và gia tộc của ta, đều trung thành với hắn như vậy.
“Nhưng thực ra, chúng ta từng có một đứa con.”
Đồng tử Sở Hành chợt co rút lại.
“Lúc ngươi gi.ết ta, trong bụng ta đã có thai ba tháng rồi.”
“Tại sao nàng...”
“Tại sao ta không nói cho ngươi biết, phải không?” Ta bước đến gần, ngước mắt nhìn hắn: “Tại sao ta phải sinh con cho một người như ngươi?”
Sắc mặt Sở Hành dần trở nên xám xịt, hiếm khi hắn lộ ra vẻ mặt đau đớn.
“Sở Hành, ta rất lo ngươi không thể trở về.”
“Ta sợ ngươi cảm thấy mình c.h.ế.t oan!”
Nói xong ta rút chủy thủ trong tay, dứt khoát đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
Sở Hành khiếp sợ nhìn ta, đau đớn hiện rõ trong đáy mắt hắn.
Ta im lặng nhìn hắn: “Đây là món nợ ngươi thiếu ta.”
31.
Tuyết rơi ngày càng lớn, phủ kín lối đi trong cung. Sở Ngu vẫn đứng ngoài đợi ta.
“Cẩn thận đường trơn.” Vừa nói y vừa khom người “Ta cõng nàng.”
Ta leo lên lưng y. Thực ra y rất gầy, vừa mới ốm một trận. Nhưng ta không muốn tự bước đi. Lưng của y cũng không quá ấm, chỉ có vùng cổ tỏa ra tí nhiệt. Nhưng ta vẫn tựa vào.
Có lẽ vì mấy ngày nay hợp tác quá ăn ý hoặc có thể vì y chưa bao giờ hỏi ta một câu “Tại sao?” nên vừa nghĩ đến đây ta không kìm được rơi vài giọt nước mắt. Y đột nhiên thở dài: “Không phải không có ai thương nàng.”
“Nàng có bao giờ nghĩ, ta kiếm chỗ bạc đó, là vì để lúc nàng lên làm Hoàng Hậu, quốc khố dồi dào, mọi thứ sẽ bình yên hơn một chút?”
MIKO
Ta lập tức nhảy xuống khỏi lưng y.
“Này, đạt được mục tiêu rồi, giờ muốn đánh bài tình cảm để ta mềm lòng rút lui à?”
“Ừ…” Sở Ngu sờ mũi “Nhưng bị ngươi phát hiện rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");