Uống Một Ngụm - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 13: Mẩu chuyện nhỏ số 13




Chung cư của Vu Tễ ở rất gần trường học, đi chỉ 6-7 phút là đến nơi, nên mỗi khi chạng vạng, Dư Thời rất thích đi theo về nhà hắn, trên đường tuỳ tiện mua đồ ăn về nhà làm bữa tối, ăn no đợi đến giờ lại chậm rì tới trường học tiết tự học buổi tối. 

Bữa tối hôm nay, họ ăn bún xào ở cách vách trường học, bát bún đã đầy lại còn có củ cải muối miễn phí, Vu Tễ một lần có thể ăn được hẳn bốn túi nhỏ. Dư Thời nhìn món kho cách vách mà thèm không chịu được, kéo Vu Tễ mua một hộp vịt kho và khoai tây lát, cuối cùng còn thừa lúc Vu Tễ xếp hàng chạy tới một quán ven đường mua hai chén tào phớ thơm ngào ngạt. 

Mãi mới về đến nhà, Dư Thời vô cùng quen thuộc chạy vào phòng bếp lấy chén đũa cho hai người, còn mở tủ lạnh mang hai chai Coca không biết đã mua từ lúc nào ra. Vu Tễ nhận chén đũa, sắp ra bàn, còn thuận tay kéo ghế cho Dư Thời ngồi. 

“Uầy, hai chúng ta giống một đôi vợ chồng già ghê á.” 

Dư Thời cầm chai Coca lạnh như băng dán sát vào bên má Vu Tễ, ngay lúc hắn duỗi tay muốn lấy cái chai đi thì rụt lại, mở nắp uống ừng hực một hơi thật dài. 

“Ai làm vợ chồng già với cậu.” 

Vu Tễ cạn lời, nhích người tới gần Dư Thời, nắm lấy cổ tay cậu, giữ nguyên tư thế này rồi uống một ngụm Coca. 

Hai người họ dựa vào quá gần, gần đến nỗi Dư Thời có thể thấy rõ hàng mi vừa dài vừa dày của Vu Tễ, còn có một cọng lông mi hơi nhếch lên, càng về đuôi mắt màu da càng trầm, khiến đôi mắt hai mí của hắn càng trở nên cuốn hút hơn. 

Hàng lông mi ấy cứ lắc lắc lư lư theo động tác của Vu Tễ, Dư Thời như bị quyến rũ, cúi đầu nhẹ nhàng dán sát môi hôn lên mi mắt hơi mỏng kia. 

Vu Tễ đã sớm quen với việc Dư Thời sớm tối tìm cách động tay động chân với mình, nhưng cái hôn mang theo tình ý ôn hoà như thế này lại là lần đầu tiên. Hắn dừng một chút, nhấc chai Coca trong tay Dư Thời đặt lên bàn rồi duỗi tay ôm lấy thắt lưng Dư Thời, để người nọ dựa vào cạnh bàn rồi nghiêng đầu hôn môi. 

Đầu lưỡi còn thấm đượm vị ngọt của Coca, trong động tác triền miên như thể có thứ gì tan vỡ giữa đầu môi, dấy lên giao phong càng thêm kịch liệt. 

Vu Tễ hôn thật sự rất ác, đầu lưỡi mềm mại cọ xát qua răng môi, thỉnh thoảng lại cào nhẹ lên hàm trên nhạy cảm của Dư Thời. Eo Dư Thời đã mềm đi hơn nửa, hai tay ôm choàng lấy cổ Vu Tễ, nỗ lực đáp lại cái hôn khiến người ta không thể thở nổi này. 

Khi bốn cánh môi tách ra, bờ môi hồng nhạt của Dư Thời đã ánh lên sắc nước xinh đẹp, đôi khoé mi cũng nhuộm đẫm thêm một tầng hơi nước. Hơi thở của cậu còn chưa bình ổn lại, đã khó lòng dằn nổi xoa nhẹ cơ ngực phập phồng của Vu Tễ. 

“Nếu không phải đôi vợ chồng già, sao cậu vẫn hôn tớ như thế?” 

Môi Dư Thời rất đẹp, môi châu no đủ, dáng môi rõ ràng, khoé miệng hơi cong đầy phong tình, là điển hình của đôi môi biết cười, cho dù bình thường không cười vẫn phảng phất như mang ý cười nhạt nhẽo. Lúc này cậu hơi cong khoé môi lên, đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng đảo quanh, động tác mập mờ ám chỉ, không cần nói cũng hiểu. 

“Làm gì có vợ chồng già nhà ai thân mật như thế.” Vu Tễ hôn người ta đến nhũn eo, cũng chẳng ngại ngùng gì, còn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ướt đẫm trước mặt. Hắn bỏ qua ánh mắt người kia, hơi ngả người ra sau kéo giãn khoảng cách ra một bước nhỏ, hệt như khó mở miệng, ấp ủ vài giây mới nhỏ giọng nói một câu. 

“… Tốt xấu gì cũng là vợ chồng mới cưới chứ.” 

Vu Tễ không để ý đến Dư Thời phát ngốc tại chỗ vì câu nói của mình nữa, cầm chén đũa của mình tới đối diện, tự nhiên như thể người vừa nói ra những lời kia không phải là mình, chỉ tiếc là vành tai đỏ như thiêu đốt đã làm bại lộ hết những cảm xúc của hắn. 

Sau khi phục hồi tinh thần lại, khoé miệng Dư Thời có áp thế nào cũng không đè xuống được. Cậu biết Vu Tễ sẽ ngại ngùng, lại cứ thích trêu người ta xù lông thêm, bước về phía trước một bước, dựa lại sát bên Vu Tễ, cằm cũng gác lên bkhuỷu tay người nọ, hai mắt sáng lấp lánh. 

“Anh trai nhỏ nhà chúng ta tâm cơ ghê, trực tiếp nhảy vọt qua quan hệ bạn bè thuần khiết hở?” 

Dư Thời cười đến nỗi má lúm đồng tiền hàng ngày không thấy cũng hiện ra, lông mày hơi nhướn lên, trong mắt toàn là ý chọc ghẹo. 

“Thế tớ gọi cậu là vợ đúng không?” 

Vu Tễ vừa nghe xong, tiếng tim đập thình thịch cũng không che được tiếng cười của đối phương, đành phải gắp một lát khoai tây chặn miệng Dư Thời, sau đó vội vàng rút một tờ giấy ăn, che giấu cảm xúc của chính mình. 

“… Tuỳ cậu.” 

Sau một lúc lâu, Dư Thời mới nghe được tiếng Vu Tễ thấp giọng trả lời, câu nói ấy cũng mang đầy ý cười chẳng thể che lấp được. 

***

Dư Thời: Vợ ơi vợ ơi vợ ơi!

Vu Tễ: Kêu lớn hơn nữa cậu vẫn là vợ của tớ thôi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.