Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 964: Có Thể Buông Ta Ra Được Không




Lúc này thực lực của Dương Ân đang tăng lên rất nhanh chóng, chắc chắn tốc độ gia tăng thực lực này nhanh gấp mấy lần tốc độ bình thường của hắn, thậm chí còn nhanh hơn gấp mười mấy lần.

Huyền khí thiên địa mãnh liệt chảy vào trong cơ thể của Dương Ân đều biến thành dịch huyền khí rót vào trong địa hải, địa hải dâng trào khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Đáng tiếc thời gian sảng khoái kéo dài không được bao lâu thì nguồn năng lượng của Thanh Tĩnh đã biến mất, huyền quyết bên trong cơ thể của hắn lại vận hành với tốc độ bình thường trở lại, cảm giác vui sướng ngay lập tức biến mất.

"Dương...!Dương thí chủ, ngươi có thể buông ta ra được không?", Thanh Tĩnh khẽ nói, nét mặt của nàng ta lúc này hết sức xấu hổ, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn thẳng Dương Ân, bởi vì tư thế của bọn họ hiện tại rất ám muội.

Dương Ân đang đè lên người của nàng ta, giữa hai người hoàn toàn không có một chút khoảng cách nào, chuyện này đối với người xuất gia mà nói thì rất khó để chấp nhận.

Nếu không phải vì Dương Ân đã cứu nàng ta thì nàng ta nhất định đã tát hắn một cái sau đó tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình.

Dương Ân không hề có ý xúc phạm Thanh Tĩnh dù chỉ một chút, hắn ngay lập tức nhảy ra khỏi người của Thanh Tĩnh, nhưng khi vừa động thì hắn đã cảm thấy đau đớn vô cùng, khiến cho hắn không nhịn được mà phải kêu lên một tiếng: "Hự!"

"Xin...!xin lỗi, ngươi không nên cử động mạnh", Thanh Tĩnh bây giờ mới nhớ ra rằng Dương Ân đang bị thương rất nặng, nàng ta liền nhanh chóng xin lỗi, thà để cho Dương Ân tiếp tục ghé vào người của mình còn hơn để cho hắn bị đau đớn hành hạ, nàng ta thật sự là một ni cô rất thiện lương.

Đối với những cô gái khác thì có lẽ Dương Ân sẽ nhân cơ hội chọc ghẹo một chút, nhưng đối với Thanh Tĩnh thì hắn hoàn toàn không có chút suy nghĩ phạm thượng nào, cho nên vẫn cố dùng hết sức để đứng lên.

Đồng thời hắn cũng nghiến răng nghiến lợi dùng tay trái rút mũi tên trên lưng ra một cách quyết liệt.

Dương Ân chỉ khẽ nhíu mày chứ không hề kêu đau một tiếng nào, dừng một chút thì hắn mới mỉm cười quay sang nói với Thanh Tĩnh: "Không sao".

“Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta”, Thanh Tĩnh áy náy nói.

Sau khi tỉnh lại nàng ta còn tưởng rằng Dương Ân đang muốn làm chuyện xấu với mình, không ngờ Dương Ân lại vì cứu mình mà bị thương, điều này khiến cho nàng ta cảm thấy cực kỳ đau lòng.

"Thanh Tĩnh sư muội không cần cảm thấy áy náy, nếu như không có cô chăm sóc cho ta mấy ngày nay thì có thể ta đã bị thú dữ ở đây ăn thịt mất rồi, cô là người thiện lương nhất mà ta từng gặp trên đời này", Dương Ân chân thành nói.

"Nhưng là ta, do ta...!ta vô dụng", Thanh Tĩnh cúi đầu tự trách.

"Nếu như cô nói mình vô dụng thì đám Dạ Xoa đã ngã xuống kia sẽ không đồng ý đâu", Dương Ân nói rồi chỉ vào mấy chục Dạ Xoa đang gục ở gần đó.

Hắn không hiểu tại sao sức mạnh của Thanh Tĩnh đã có thể dễ dàng tiêu diệt đám Dạ Xoa kia nhưng uy lực của nó lại không trấn áp hắn mà còn giúp cho hắn gia tăng tốc độ tu luyện.

Thanh Tĩnh không hề để ý đến đám Dạ Xoa đó, nàng ta xé một mảnh vải chuẩn bị băng bó vết thương do mũi tên gây ra trên người Dương Ân, Dương Ân muốn từ chối nhưng nhìn thấy nàng ta cứ áy náy cho nên hắn đành để cho nàng ta làm giúp mình.

Thanh Tĩnh xé lớp áo của Dương Ân ra thì mới phát hiện trên người Dương Ân ngoại trừ vết thương mới do mũi tên gây ra thì tất cả những vết sẹo lúc trước đều đã biến mất, nàng ta kỳ quái thầm nói: "Tại sao trên người của hắn lại không có sẹo? Chẳng lẽ hắn có thể luyện chế ra loại đan dược nào đó có tác dụng phục hồi vết thương tốt như vậy sao?"

Vào ngày nàng ta cứu Dương Ân thì hắn đang bị thương khắp người, những vết thương của hắn đều rất nguy hiểm, có rất nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng bên trong, thế mà chỉ trong vài ngày thì tất cả những vết thương trên người của hắn đều biến mất, nàng ta không cảm thấy kinh ngạc mới là lạ.

Nhưng Thanh Tĩnh cũng không suy nghĩ sâu xa thêm nữa, sau khi băng bó vết thương cho Dương Ân thì gương mặt của nàng ta đã đỏ như gấc chín.

Bất đắc dĩ cho nên nàng ta mới phải nhìn thấy hết phần thân trên của Dương Ân, nàng ta không ngừng niệm kinh để trong lòng thanh tịnh lại, nhưng trong đầu của nàng ta cứ liên tục hiện ra hình ảnh Dương Ân vì mình mà hộc máu, nàng ta muốn quên cũng không thể nào quên được.

Dương Ân mặc lại áo rồi mới hỏi Thanh Tĩnh: "Khiêu chiến bảng Thiên Vương thì chủ yếu dựa vào số lượng mãnh thú, Dạ Xoa,...!mà mỗi người giết được để xếp hạng hay sao?"

Thanh Tĩnh gật đầu nói: "Đó là cách để thể hiện chiến lực của mỗi người, mỗi người cũng có thể thông qua việc quyết đấu với người khác để tăng thứ hạng.

Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

“Vậy thì chúng ta tiếp tục săn giết Dạ Xoa đi”, Dương Ân nói.

"Thôi đi, ngươi hiện tại đang bị thương, ta lại không thể chiến đấu, chúng ta chắc chắn sẽ bị bọn chúng giết chết".

"Đám Dạ Xoa ở đây đều lăn ra chết vì sức mạnh thiên phú của cô, sao cô có thể nói mình không thể chiến đấu được".

"Bọn chúng không phải do ta giết, nhất định không phải", Thanh Tĩnh vẫn không thể chấp nhận được chuyện mình đã sát sinh.

Dương Ân nhanh chóng thu hết ma hạch của Dạ Xoa lại trong lúc Thanh Tĩnh đang sợ đến mức nhắm mắt niệm kinh không ngừng, nàng ta rất sợ hãi cảnh tượng máu me kia.

Dương Ân quay lại nói với Thanh Tĩnh: "Không phải cô tới đây để khiêu chiến bảng Thiên Vương sao? Cô không muốn mang vinh quang về cho tông môn sao?"

Thanh Tĩnh do dự một chút rồi gật đầu nói: "Đương nhiên là ta muốn rồi, các vị sư tỷ nói nếu như không tranh đoạt được vị trí cao trên bảng Thiên Vương thì phái Hằng Sơn bọn ta nhất định sẽ bị các môn phái khác coi thường, cho nên các vị sư tỷ đều hết sức cố gắng".

"Các vị sư tỷ của cô cố gắng, còn cô lại không muốn cố gắng sao?", Dương Ân hỏi ngược lại.

"Ta...!ta quá ngu ngốc, ta không có sức mạnh, ta còn sợ sát sinh...!sư phụ cũng đã dạy là không được tùy tiện sát sinh", Thanh Tĩnh cúi đầu nói như một đứa trẻ đã làm sai.

Dương Ân khẽ thở dài một tiếng nói: "Nếu như cô không giết bọn chúng thì bọn chúng sẽ giết không biết bao nhiêu người, những người khác cùng với các vị sư tỷ của cô cũng sẽ có thể vì cô mà chết".

Sau khi nói xong thì hắn cũng không ép buộc Thanh Tĩnh nữa, hắn cảm thấy mình nói như vậy đã là đủ tàn nhẫn rồi.

Hắn đi sâu vào trong màn khí độc, muốn xông vào địa bàn của Dạ Xoa để săn thêm Dạ Xoa cho Thanh Tĩnh, giúp nàng ta trở thành Thiên Vương.

Đây là lời thề mà hắn đã lập sau khi tỉnh lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.