Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 917: 917: Tát Mặt Tử Kỳ




Trên vùng đất hoang bên ngoài vương thành Đại Hạ có rất nhiều cường giả thực lực từ cảnh giới Địa Hải trở lên đang đứng sừng sững trên không trung, những người này bước tới nơi nào bên trong Đại Hạ cũng đều có thể gây nên đại địa chấn.

Ba thế lực lớn của giới siêu phàm là Tử Tiêu các, Núi Nga Mi và Côn Lôn đều đang tập trung tại đây.

Hôm nay, bọn họ đều xuất hiện ở giới phàm tục này vì một thiếu niên phàm tục, và vì thế cho nên cũng đã gây ra một loạt những trận đại chiến khốc liệt, nếu như chuyện này được truyền về giới siêu phàm thì chỉ e rằng sẽ gây ra chấn động không nhỏ.

Trong lần đối đầu này, thế lực chịu tổn thất lớn nhất chính là Tử Tiêu các, hai chấp sự cảnh giới Thiên Ngư của Tử Tiêu các đã bị giết chết, thêm mười mấy đệ tử cảnh giới Địa Hải cũng chết một cách vô ích, chỉ còn lại mấy đệ tử đang bị thương nặng và cân nhắc có nên rời đi trước hay không.

“Đi!”, Tử Kỳ muốn nhìn Dương Ân bị người của núi Nga Mi giết chết rồi mới rời đi, ai ngờ người của núi Nga Mi chẳng những không giết được Dương Ân mà ngược lại còn để cho người của Dương Ân bắt được, điều này đã khiến cho ả hoàn toàn vỡ mộng, ả phải nhanh chóng rời đi, nếu không Dương Ân chắc chắn sẽ tìm ả tính sổ.

Ả còn tưởng rằng Dương Ân không có thời gian để chú ý tới ả, nào ngờ Dương Ân vẫn luôn để ý tới nhất cử nhất động của ả, làm sao hắn có thể để cho ả rời đi dễ dàng như vậy được.

“Tử Kỳ, nếu ngươi còn dám bước thêm một bước thì ta sẽ lập tức giết sạch các ngươi”, Dương Ân hướng về phía Tử Kỳ ở đằng xa mà quát lớn.

Vốn dĩ khoảng cách giữa Dương Ân và Tử Kỳ khá xa, nhưng sức uy hiếp trong lời nói của hắn thật sự quá khủng khiếp, Tử Kỳ sợ tới mức khựng lại tại chỗ, không dám manh động.

Đám người Tử Tiêu các còn lại cũng toát mồ hôi lạnh, bọn họ cũng không dám nghĩ rằng Dương Ân ở xa là bọn họ đã có thể an toàn, hắn đã có thể giết chết hai cường giả cảnh giới Thiên Ngư, chỉ có trời mới biết hắn có còn lá bài tẩy nào chưa lật hay không, bọn họ bây giờ đã hoàn toàn không có dũng khíđối chọi với hắn nữa.

Dương Ân nhìn Đỗ Lệ Quyên nói: "Chuyện giữa ta và núi Nga Mi sẽ bàn lại sau.

Ta còn phải xử lý đám người kia trước".

Nói xong hắn liền bay về phía Tử Kỳ.

Tử Kỳ nhìn thấy Dương Ân bay tới thì vô cùng khiếp đảm giống như chim sợ cành cong, ả thúc giục Mèo Sấm: "Đi mau đi mau!"

Giờ phút này ả đã không còn dám đối mặt với Dương Ân nữa, ả đến đây tìm Dương Ân là để diễu võ dương oai, không ngờ người phe ả đều đã bị Dương Ân giết ngược, ả thật sự rất sợ hãi Dương Ân.

Ai có thể ngờ được rằng chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà Dương Ân đã có thể phát triển đến mức này, thậm chí ngay cả tiểu thư của ả được mệnh danh là Thánh nữ mới cũng chưa chắc có thể phát triển đến mức này.

Dương Ân làm sao có thể để cho Tử Kỳ chạy thoát được, hắn nhanh chóng chặn ở phía trước Tử Kỳ và Mèo Sấm của ả, tuy hắn không hề động thủ nhưng khí thế của hắn cũng đủ khiến cho một người một yêu sợ hãi tới mức thất hồn lạc phách.

"Dương Ân, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ta đã là đệ tử của Tử Tiêu các.

Tử Tiêu các là một thế lực còn mạnh hơn cả núi Nga Mi, nếu như ngươi biết điều thì hãy thả ta đi, bằng không ngươi nhất định sẽ gặp rắc rối lớn", Tử Kỳ run run nói.

Dương Ân nhìn Tử Kỳ rồi thản nhiên hỏi: "Nàng ấy có khỏe không?"

Tử Kỳ ngẩn cả người.

Ả không ngờ Dương Ân sẽ hỏi điều này, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Nàng ấy có khỏe không?", Dương Ân hỏi lại.

Tử Kỳ lúc này mới định thần lại, vội vàng gật đầu nói: "Nàng ấy...!nàng ấy rất khỏe".

"Ngươi thật sự là do nàng ấy phái về đây sao?", Dương Ân hỏi lại.

"Không...!phải...!phải...", Tử Kỳ trả lời không mạch lạc.

"Có phải hay không?"

"Phải… phải!"

“Ngươi nói dối, có tin ta giết ngươi bây giờ hay không?”, Dương Ân quát lên đầy sát ý, đồng thời phóng thích ra đạo Tử thần bao trùm lấy Tử Kỳ.

Tử Kỳ cảm nhận được cái chết đang tới gần thì vô cùng khiếp đảm, thần trí của ả hoàn toàn suy sụp, rồi ả lại thay đổi lời nói: "Không, không phải tiểu thư phái ta trở về, mà là do ta tự mình trở về, cầu xin Dương Ân tử tước tha cho ta".

“Ngươi mang theo nhiều người như vậy trở về là muốn khiến cho ta từ bỏ tiểu thư của ngươi đúng không?”, Dương Ân hỏi lại.

Tử Kỳ đành phải trả lời: "Ta...!ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Trong Tử Tiêu các có vị Thánh tử đem lòng yêu thích tiểu thư nhà ta, mọi người trong các đều ủng hộ Thánh tử, cho rằng Thánh tử và tiểu thư hết sức xứng đôi vừa lứa, tương lai nhất định sẽ trở thành một đôi tu lữ, cho nên..."

Tử Kỳ còn chưa nói hết lời thì Dương Ân đã tức giận quát: "Cho nên các ngươi muốn giết ta, giẫm nát ta, thành toàn cho tiểu thư của ngươi và tên Thánh tử đó, đúng không?"

Khí tức Tử thần của Dương Ân lúc này đã bộc phát càng lúc càng dày, hoàn toàn bao trùm lấy Tử Kỳ, cả Tử Kỳ và Mèo Sấm đều cảm giác thấy cái chết đã áp sát bên thân cho nên cùng nhau loạng choạng ở trên không trung như sắp rơi xuống, nét mặt lộ ra vẻ kinh hoàng cực độ.

Không ai có thể vượt qua được đạo Tử thần.

"Hãy tha cho ta, ta chỉ là một người truyền tin mà thôi", Tử Kỳ cầu xin.

Dương Ân bình tĩnh lại, ngay lập tức bước tới tát Tử Kỳ liên tục mấy chục cái, tiếng "chát chát" truyền ra khắp nơi, hắn tát nhiều đến mức khiến cho khuôn mặt của ả đỏ bừng và sưng tấy lên, khóe miệng còn chảy ra máu.

Ả khóc rống lên, trong mắt ả tràn đầy sự oán hận, trong lòng ả thầm nguyền rủa: "Nếu như hôm nay ta không chết, ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần nỗi nhục này!"

"Cút đi, nói với Thánh tử của các ngươi rằng ngày sau ta nhất định sẽ tới Tử Tiêu các mang Tử Hàm đi", Dương Ân kiên định nói.

Những gì Tử Kỳ nói không phải là những gì mà Tử Hàm tự nói, hắn tin tưởng rằng nàng vẫn còn kiên định với hẹn ước giữa bọn họ.

Hẹn ước ba năm chỉ còn một năm nữa là đủ, liệu nàng có đích thân quay về đây hay không?

Tử Kỳ không dám đối chọi với Dương Ân, ả cố chịu đựng đau đớn, nhanh chóng cụp đuôi chạy trốn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.