Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 792: Dương Ân Ta Chẳng Thèm Gia Nhập




Ngũ hoàng tử có địa vị không hề thấp ở trong học viện hoàng gia, cho nên lời nói của hắn ta tất nhiên sẽ có người hưởng ứng, mặt khác cũng bởi vì chiến lực của Dương Ân quá cường hãn, các tuyển thủ khác đều không có cách nào phản kháng, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý.

Thế là tất cả các tuyển thủ đều nguyện ý nhận thua, trọng tài nhanh chóng chạy tới chỗ hoàng thượng bẩm báo, chính hoàng thượng sẽ quyết định kết quả cuối cùng.

Hoàng thượng đương nhiên gật đầu nói: "Nếu tất cả đều đã nhận thua, vậy thì trẫm liền tuyên bố Dương Ân đã trở thành võ trạng nguyên năm nay".

Ông ta ra quyết định hết sức dứt khoát, Phúc An Vương và Tống tướng ở bên cạnh không thể nào phản bác, chỉ lén liếc nhìn Kỷ Lan Du, thấy bà ta không có ý kiến gì, thế là chuyện này nhanh chóng được cho qua.

"Dương Ân là võ trạng nguyên của năm nay, các thứ hạng khác tiếp tục cạnh tranh", một công công tuyên bố.

Thế là Dương Ân đã trở thành người đầu tiên trong lịch sử giành được danh hiệu võ trạng nguyên mà không cần phải thi đấu đến cùng.

Dương Ân ngẩng đầu lên nở một nụ cười mãn nguyện, lẩm bẩm: "Dương gia ta cuối cùng cũng đã có đủ cả văn trạng nguyên và võ trạng nguyên rồi".

Dương Ân thong thả bước xuống võ đài, để mọi người cạnh tranh các thứ hạng khác.

Trận đấu tiếp tục diễn ra, nhưng bầu không khí thật sự đã trở nên nhàm chán hơn rất nhiều.

Ngôi vị võ trạng nguyên đã được định đoạt rồi, còn có gì đáng để chú ý đâu?

Chung cuộc, Phương Siêu giành vị trí thứ hai, ngũ hoàng tử về thứ ba, Hình Đại Khoan thứ tư, Đường Hiểu Hàm thứ năm...!

La Giai Giai bị thua trong trận hỗn chiến, chỉ xếp hạng thứ 13.

Đại hội tỷ võ đã kết thúc, bắt đầu nghi thức đăng quang.

Lễ đăng quang diễn ra vô cùng long trọng, có đầy đủ văn võ bá quan tham dự, 108 cấm vệ quân xếp thành hai hàng song song, tiếng chiêng, trống, kèn nối tiếp nhau vang lên, cả hiện trường trở nên trang nghiêm uy vũ, cực kỳ hoành tráng.

Công công tuyên đọc: "Dương Ân, Phương Siêu, Đường Thần Thành tiến lên nghe phong".

Ba người đứng đầu luôn nổi bậc nhất, những người khác chỉ có thể ghen tị.

Dương Ân đứng ở giữa, Phương Siêu và Đường Thần Thành đứng ở bên trái và bên phải, hướng về nơi hoàng thượng đang ngồi.

Ở bên cạnh hoàng thượng sớm đã có công công cầm sẵn khôi giáp và quan phục, đợi đến khi bọn họ bước lên thì hoàng thượng sẽ đích thân phong thưởng.

Võ trạng nguyên có thể trực tiếp đứng trên hàng thiên tướng, bảng nhãn cùng thám hoa chỉ có thể trở thành kỵ đốc úy.

Hai vị trí xếp sau không biết phải giết bao nhiêu kẻ địch trên chiến trường, lập biết bao nhiêu công lao hãn mã thì mới có thể thăng tiến.

Vì Dương Ân đã là trung tướng, đương nhiên không cần chức vụ mới thấp hơn này, hắn chỉ cần ba chữ "võ trạng nguyên" là đủ rồi.

Hoàng thượng tự mình đội mũ giáp cho Dương Ân, hài lòng nói: “Chúc mừng võ trạng nguyên, Dương gia các ngươi đã có hai trạng nguyên, đã tạo nên tiền đồ vô hạn, trẫm sẽ gia phong cho Dương gia các ngươi tước sĩ quý tộc".

Ý nghĩa của sự gia phong này rất không tầm thường, điều đó có nghĩa là Dương gia ở vương thành đời đời sẽ là quý tộc, sẽ không bởi vì xuống dốc mà trở thành bần dân.

Đây là một sự gia phong cực cao, rất nhiều quan viên quý nhân lớn cũng chưa từng có được đãi ngộ như vậy, chỉ có vương thân quốc thích mới có tư cách này.

"Tạ chủ long ân!", Dương Ân hơi khom người đáp.

Đối với loại vinh quang này, cá nhân hắn cũng không thấy có ít lợi gì, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với Dương gia, hắn đã giành được vinh quang cho tổ tiên Dương gia, tin rằng cha mẹ hắn sẽ rất vui và tự hào.

Hắn khẽ thở dài trong lòng: "Nếu như Dương Nghĩa có ở đây thì tốt rồi".

Lúc này, rốt cuộc cũng đã có người không nhịn được mà làm ầm ĩ.

"Võ trạng nguyên, mấy ngày trước không phải ta đã nói cho người nhà ngươi biết phải truyền ngươi đến Tống phủ một chuyến bái kiến chấp sự của bọn ta sao, vì sao ngươi không đến?", Hoàn Tuấn Bác đột nhiên mở miệng chất vấn Dương Ân.

"Ngươi chính là kẻ đã đả thương cha ta?", Dương Ân nhìn Hoàn Tuấn Bác hỏi lại.

Lúc này bầu không khí đã trở nên có chút căng thẳng.

"Dám cả gan khinh thường núi Nga Mi, ta giáo huấn ông ta một chút thì có làm sao?", Hoàn Tuấn Bác nghênh ngang nói với Dương Ân, thái độ không có chút áy náy.

"Tuấn Bác đừng nói nữa, hắn sắp trở thành sư đệ của ngươi, đã là sư huynh đệ thì phải dĩ hòa vi quý, chuyện quá khứ cứ bỏ qua đi", Kỷ Lan Du cũng không muốn Dương Ân và Hoàn Tuấn Bác làm loạn, cho nên rất nhanh chóng lên tiếng khuyên bảo.

"Kỷ chấp sự, hắn còn chưa gia nhập sơn môn ta mà đã vô lễ như thế, ta thấy nên dạy cho hắn một bài học để khiến cho hắn sáng mắt ra, ở giới phàm tục hắn có thể ý mạnh hiếp yếu, nhưng gia nhập sơn môn ta rồi thì hắn không có tư cách đó", Hoàn Tuấn Bác đáp, sau đó hắn ta lại hướng về phía Dương Ân nói: "Loại người như ngươi không xứng đáng làm sư đệ của ta, thân phận của ngươi lại từng là ngục nô thấp hèn, ta thấy không thể cho ngươi gia nhập núi Nga Mi, tránh làm bại hoại bầu không khí của sơn môn, ngươi là võ trạng nguyên gì thì ta cũng không quan tâm, các quốc gia khác cũng không thiếu thiên kiêu chi tử, vương giả thiếu niên giống ngươi cũng không phải là không có".

"Suy cho cùng, ngục nô quật khởi thì cũng vẫn là ngục nô, thân phận bẩn thỉu, không xứng gia nhập núi Nga Mi, tránh vấy bẩn tiên khí", Dược Viêm Hải phụ họa nói.

Thần sắc của hoàng thượng và Kỷ Lan Du đều dần trở nên khó coi.

Cả hai người này đều muốn Dương Ân gia nhập núi Nga Mi, hoàng thượng thì muốn đẩy kẻ kiêu ngạo bất tuân như Dương Ân đi, như vậy quyền uy của mình mới có thể được củng cố, còn Kỷ Lan Du thì muốn thay sơn môn mang về một thiên kiêu tuyệt thế, cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện rắc rối này.

Ngay khi Kỷ Lan Du định mở miệng ngăn Hoàn Tuấn Bác lại, thì Dương Ân đã nhe răng cười nói: “Ha ha, núi Nga Mi thì có gì hay? Dương Ân ta chẳng thèm gia nhập”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.