Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 760: Các Ngươi Không Có Não Sao




Ngay sau đó, hắn ta quay đầu lại tươi cười nói với Dương Ân: "Dương thiếu gia đến học viện mà cũng không thông báo một tiếng để cho ta ra ngoài nghênh đón".

Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, người này rốt cuộc có thân phận như thế nào mà ngay cả ngũ hoàng tử điện hạ cũng phải lấy lòng?

Dương Ân vỗ vỗ vai ngũ hoàng tử điện hạ, cười nói: "Điện hạ không cần khách sáo như vậy, hai chúng ta còn xa lạ gì nhau nữa đâu".

Bộ dáng của hắn giống như một người đại ca đang đối đãi với tiểu đệ vậy, hoàn toàn không xem trọng ngũ hoàng tử.

Thế mà ngũ hoàng tử điện hạ này một chút cũng không để ý, hắn ta liên tục gật đầu nói: "Dương thiếu gia nói đúng, chúng ta là huynh đệ", dừng một chút, hắn ta còn tuyên bố với đám người bên dưới: "Dương thiếu gia đường đường là một Dược Vương, cần gì phải gian lận, các ngươi không có não sao?"

Cao Thịnh Tài chạy nhanh đến, phụ họa nói: "Dương thiếu gia là chiến tướng từ biên quan trở về, là người khiến cho Man tộc phải kinh sợ mà ký vào khế ước hòa bình, còn là người đã luyện chế ra địa vương đan, đạt được thành tựu Dược Vương thiếu niên, phương pháp luyện đan của ngài ấy vô cùng cao minh, lúc nãy các ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy Dương thiếu gia luyện đan, các ngươi đều là luyện dược sư, chẳng lẽ không thể nhìn ra được thật giả hay sao, đúng là một đám đui mù".

Trần Diệm lại tiếp lời: "Ngũ hoàng tử điện hạ còn có điều không biết, Dương Ân bây giờ đã là thiên dược sư trẻ tuổi nhất Đại Hạ ta, cũng là thiên dược sư duy nhất của Đại Hạ, còn mới vừa được hoàng thượng sắc phong làm Thiếu Ân hầu tước, trung tướng trẻ tuổi của quân đội Đại Hạ, phó viện trưởng ta vốn muốn thoái vị cho Dương hầu tước lên nhậm chức, nhưng Dương hầu tước cảm thấy bản thân không phải là một phần tử của học viện, cho nên muốn gia nhập vào học viện với tư cách là đệ tử trước.

Sau đó ta liền muốn Dương hầu tước chỉ điểm một chút cho Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai và Nghê Tử về thuật luyện đan, không ngờ Trình Tân Nhiên cùng Dược Dịch Khai lại hoài nghi Dương hầu tước gian lận, khiến cho phó viện trưởng ta thật đau lòng".

Tất cả mọi đệ tử có mặt đều ngây người trước lời nói của Trần Diệm.

"Thiên dược sư trẻ tuổi", "Thiếu Ân hầu tước", "Trung tướng trẻ tuổi", tất cả những danh hiệu này đều cao tít tắp ở nơi mà bọn họ cả đời cũng không thể với tới, hiện tại lại đang cùng nằm trên người một thiếu niên ngang tuổi với bọn họ, làm sao bọn họ có thể tiếp nhận nổi sự thật này chứ?

"Dương Ân còn được phụ hoàng ban hôn cho công chúa đương triều, ta chính là vị hôn thê của hắn, mặc dù hắn kháng chỉ bất tuân, nhưng đối với ta thì hắn chính là vị hôn phu của ta rồi", Đường Hiểu Hàm đứng dậy, thêm dầu vào lửa nói.

Lần này, bầu không khí đã trở nên bùng nổ.

"Hắn chính là Dương Ân được hoàng thượng ban hôn đó sao? Ta đã từng nghe nói qua về hắn, hắn là đại ca của Dương Nghĩa".

"Người này bị ngốc hay sao vậy, ngay cả mỹ nhân đứng đầu học viện của chúng ta mà hắn cũng từ chối, còn dám kháng chỉ bất tuân, lá gan của hắn thật sự rất lớn".

"Hắn đã được sắc phong là hầu tước, so với Dương Nghĩa thì còn đáng sợ hơn, như vậy xem ra không phải là hắn gian lận, mà hắn thật sự có thực lực như vậy".

"Trình sư huynh, Dược sư huynh cùng Nghê sư tỷ tỷ thí luyện đan với một thiên dược sư, có thua cũng rất vinh dự rồi".

"Đúng vậy đúng vậy, sớm biết thế thì ta cũng đã xung phong tỷ thí với hắn, về sau kể lại cũng rất có mặt mũi".

...!

Phó viện trưởng, ngũ hoàng tử cùng công chúa đều đã đứng ra làm chứng, còn có ai dám chất vấn?

Hơn nữa, sau khi bình tĩnh lại, bọn họ liền nhớ lại quá trình luyện đan của Dương Ân vừa rồi, phương pháp mà Dương Ân dùng quả thực xuất thần nhập hóa, chính là phương pháp của những luyện dược sư xuất chúng vẫn dùng, khiến cho bọn họ không thể nào nghi ngờ được thực lực của hắn nữa.

Sắc mặt của Trình Tân nhiên và Dược Dịch Khai tái mét như xác chết, bọn họ vẫn nghĩ "Dương hầu tước" chỉ là một tên gọi mà Dương Ân tự xưng, bây giờ mới biết được đây chính là danh hiệu tôn quý của hắn, thế mà bọn họ còn dám đi khiêu khích người ta, đúng là tự tìm đường chết.

Dương Ân không muốn đứng lâu ở chỗ này để bị người khác vây chặt, nhưng lời nói của Đường Hiểu Hàm có sức công phá quá lớn, có không ít thiếu niên đều nhìn hắn với ánh mắt ghen tị, hận không thể quyết đấu cùng hắn.

Sau khi Dương Ân lấy đi mấy khối huyền linh thạch hạ phẩm đặt cược thì cũng không thèm nhìn tới Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai, chỉ nhìn về phía Nghê Tử cười nói: "Thuật luyện đan của cô rất tốt, cố lên".

Nói xong, hắn nhanh chóng cùng Trần Diệm rời đi.

Nghê Tử nghe Dương Ân khích lệ, ngay lập tức ngây người.

Một thiên dược sư vừa mới khích lệ cô ta, chuyện này đã tiếp cho cô ta nguồn động lực vô hạn, hơn nữa nụ cười của Dương Ân còn in dấu lại trong lòng của cô ta, khiến cho cô ta phải khắc ghi mãi hình bóng của hắn.

Khi Dương Ân rời đi, rất nhiều đệ tử Đan viện đều điên cuồng đuổi theo hô lớn: "Thiên dược sư thu ta làm đồ đệ đi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài".

"Thiếu Ân hầu tước, ta nguyện ý đi theo ngài, chỉ cần ngài truyền cho ta một chút thuật luyện đan của ngài mà thôi".

"Dương hầu tước đừng đi, ngài có thể ký tên cho ta được không? Ta ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu rồi".

...!

Sự nhiệt tình của đám đệ tử này thật sự quá đáng sợ, toàn thân Dương Ân đều không ngừng bị sờ soạng, ngực mông đều mang họa, khiến cho hắn không thể không vận hành kình lực, khiến cho đám người này bị chấn bay ra ngoài, mặt mày xơ xác.

Dương Ân thầm thở dài trong lòng: "Bây giờ ta ít nhiều cũng đã có thể hiểu được cảm giác của mỹ nhân sư gia rồi".

Lâm Thê Thê cùng Tào Phần Ny vốn cũng muốn tiếp đón Dương Ân, nhưng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, nội tâm dâng lên một cảm giác chua xót.

Sớm biết như thế này thì lúc đầu bọn họ đã làm khác đi rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.