Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 72: Ta Không Có Sở Thích Trần Truồng




Khu 7, một nơi có vị trí rất sâu trong sơn ngục Lang Yên, đất đá lởm chởm, tỉ lệ đào ra đá Xích Cương cũng nhiều hơn.

Số lượng phạm nhân bị nhốt ở đây không ít hơn khu 68, thậm chí còn nhiều hơn một chút.

Ngoại trừ các phạm nhân của hoàng triều Đại Hạ ra thì còn có tù binh của tộc Man di.

Bọn chúng ít nhất đều là võ binh đỉnh cấp trở lên, xiềng xích dưới hai chân còn nhiều hơn khu 68 một vòng, nếu không phải cảnh giới Nhân tướng thì khó mà thoát ra nổi.

Lính gác ngục ở đây chịu sự thống trị của bang Hắc Tinh, một trong bảy lão đại của ngục này là Hắc Tinh cũng bị giam ở khu này.

Không phải nói các khu trước khu 7 đều yếu hơn, mà là trình độ đều tương đương nhau, chỉ trừ khu 1 và khu 2 ra.

Hắc Tinh có thể trở thành một trong bảy lão đại của sơn ngục là vì thực lực mạnh.

Sau khi bị đưa đến khu 7, Dương Ân nhìn thấy đám ngục nô đang còng lưng đào đá.

Tốc độ của bọn chúng nhanh hơn đám ngục nô của khu 68 nhiều.

Chỉ thấy đám đá kia bị đào đến mức vụn ra thành từng mảnh, chứng tỏ là sức lực của chúng không hề nhỏ.

Không ít ngục nô đang nhìn về phía Dương Ân, ai cũng mang theo vẻ suy ngẫm, dường như cực kỳ khinh bỉ kẻ mới tới này.

“Thằng nhóc này nhìn èo uột quá, không biết “cửa sau” đã bị mở hay chưa, nếu không thì để ta nếm thử xem sao”.

“Răng Vàng, cái bộ dạng thiếu răng của ngươi sẽ khiến người khác sợ đó.

Để ta thử trước rồi cho ngươi sau”.

“Các ngươi cẩn thận, cái tên này được đưa đến khu chúng ta, e là cũng không phải dạng vừa đâu, cẩn thận kẻo vạ vào mình”.

“Đây là địa bàn của chúng ta, dù là rồng hay hổ thì cũng phải chiều theo chúng ta, nếu không thì cho hắn chết!”

Đám ngục nô này ai cũng biến thái, mà đây lại còn là nơi thiếu hơi phụ nữ, cho nên nói chuyện cũng cực kỳ bẩn thỉu.

“Hắn là Dương Ân của khu 68, cũng là người đã giết chết Rết, làm bị thương Lý Phù Đồ.

Sau này các ngươi phải “chăm sóc” hắn thật kỹ nhé!”, lính gác ngục nở nụ cười ác độc, nói to một câu rồi quay đi.

Dương Ân chau mày, quay lại nhìn lính gác ngục, sát cơ nổi lên.

Hắn biết bản thân bị đưa đến khu 7 chắc chắn không có kết cục gì tốt, nhưng tên lính gác ngục này lại dám nói hết ra như vậy khiến hắn cực kỳ giận dữ.

“Đây là chuyện tốt mà Mạnh Hà Lương hay Liệt Tử Anh làm đây?”, Dương Ân nắm chặt tay, lòng thầm đoán.

Lúc này, mấy tên ngục nô đã vây quanh Dương Ân, nở nụ cười âm hiểm.

“Nhóc con, ngươi giết chết con chó đáng thương Rết đó hả? Vậy ngươi có biết gã là người của bang Hắc Tinh này không? Cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ thì cũng không đến lượt ngươi giết gã đâu!”, tên ngục nô dẫn đầu nói với một miệng toàn răng vàng.

Dương Ân nhìn cái tên ngục nô răng vàng đó và những tên khác thì lộ ra vẻ nịnh nọt: “Các vị huynh đệ đừng tin lời điêu toa, cái cơ thể này của ta thì giết người sao nổi chứ.

Ta chỉ bị người ta hại thôi, các vị huynh đệ tha cho ta được không ạ?”

“Haha, tha cho ngươi cũng được thôi, mau cởi sạch quần áo ra, cho các huynh đệ chúng ta làm cửa sau của ngươi nở hoa là được.

Sau này đều là huynh đệ một nhà, sẽ không làm khó nhau nữa”, ngục nô răng vàng cười gằn.

“Được đấy Răng Vàng, có lý lắm!”, có ngục nô phụ họa.

Dương Ân nói: “Xin lỗi, ta không có sở thích trần truồng cho lắm, nếu các vị ưa thích kiểu đó thì có thể biểu diễn cho ta xem để biết thêm chút kiến thức ạ!”

“Hừ, còn giả ngốc giả điên cái gì không biết?”, ngục nô răng vàng hừ lạnh, sau đó vẫy tay với đám đồng bọn: “Các ngươi cởi sạch hắn ra, sau đó ta chọc vào trước, khiến hắn sướng đến chết mới thôi!”

“Để ta đi, lâu lắm rồi ta chưa được phá!”, một tên ngục nô nhỏ gầy tranh nói, sau đó vồ về phía Dương Ân.

Động tác của hắn ta vừa nhanh vừa dứt khoát, chớp mắt đã đến trước mặt Dương Ân và vồ vào ngực Dương Ân.

Chiêu này là Nãi Long Trảo Thủ, sử dụng vô cùng triệt để.

Mắt thấy sắp vuốt đến ngực Dương Ân thì hắn đã đưa hai tay ra bắt lấy bàn tay đó rồi nắm chặt nắm đấm của đối phương, lạnh lùng nói: “Ta là đàn ông, không phải phụ nữ.

Ngươi bắt nhầm chỗ rồi, cái tay này đáng chặt!”

Nói xong, một luồng sức mạnh xông thẳng lên, hai nắm tay hắn dùng sức một phát, hai tiếng xương gãy kêu lên.

Sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, phá hỏng sự yên tĩnh của khu 7.

Dương Ân thả tay của tên ngục nô kia ra, hắn ta bèn ngã bay ra khiến cát bụi mù mịt, đá lăn khắp nơi.

Ngục nô răng vàng liếm răng, cười bỉ ổi: “Không hổ là người đã giết chết Rết nhờ, có chút thực lực đấy, cùng lên, bắt lấy hắn, tụt quần hắn ra!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.