Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 709: Ngươi Là Cái Thá Gì




Ba ngày thấm thoát trôi qua.

Hôm nay ánh mặt trời dịu nhẹ, bầu trời xanh như ngọc làm tâm trạng của mọi người vô cùng thoải mái.

Hôm nay sau khi Hoàng cung tảo triều xong, các quan văn quan võ không quay về phủ của mình như thường lệ mà tập trung ở khoảng đất trống trước điện, họ muốn xem một trận thách đấu luyện đan đặc sắc.

.

truyện teen hay

Các quan văn võ đang tụ lại thảo luận, mặt ai nấy cũng đều hiện lên vẻ mong đợi.

“Ta từng xem không ít trận đấu so tài võ thuật nhưng so tài luyện đan thì chưa thấy bao giờ, mong là đừng khiến mọi người thất vọng”.

“La đại nhân nói phải, nghe nói trận so tài của luyện dược sư khá nhàm chán, nhưng sau khi luyện đan xong lại có thể khiến người ta cảm thấy phấn khích”.

“Không ai có thể sánh bằng kỹ thuật luyện đan của Dược Vương các, điều này đã được chứng thực từ lâu, Thiếu Ân Bá tước lấy gì mà so với người ta?”

“Nghe nói Thiếu Ân Bá tước có kỹ thuật luyện đan được một người kỳ lạ truyền thụ, đã là Dược Vương hàng thật giá thật, hôm nay có thể tận mắt chứng kiến có phải như vậy không”.

Lúc này, có một chiếc kiệu xa hoa dừng lại bên ngoài Hoàng cung, đây là kiệu bay do ba con Bạch Hạc Vương kéo đi trên không trung, cánh hoa lả lướt bay trên không trung, từng tiếng nhạc vang lên, thấp thoáng còn có thể thấy có tám cô gái xinh đẹp đang rải hoa và đàn tấu ở trên kiệu.

Trong kiệu có một người nằm trên ghế dài mềm, tỳ thiếp đang bóp vai đấm lưng cho người này, dáng vẻ đối phương rất tự tại.

Có thể bày ra thế trận như thế để đến Hoàng cung, ngoài các chủ của Dược Vương các - Dược Linh Vũ ra thì còn ai dám to gan như vậy đâu.

Ngoài y ra còn có vài hộ pháp vương giả dang đôi cánh màu đen bay theo sau bảo vệ y đến trước Hoàng cung, sau đó mới đáp xuống đi bộ.

Trong Vương thành, bất kỳ vương giả nào cũng không được phép tùy ý bay lượn như thế, đây là quy định, người Dược Vương các dám làm thế là đã phạm tội nhưng thực tế họ lại được Hoàng thượng đặc cách cho phép làm vậy.

Cũng may họ vẫn biết chừng mực, đến trước Hoàng cung thì đáp xuống.

Nếu bay thẳng vào Hoàng cung thì đó là bất kính.

Ánh mắt của các quan văn, võ hiện lên vài phần phức tạp khi nhìn người của Dược Vương các đi đến, có kính cẩn, có nịnh hót, có khinh thường… vẻ mặt gì cũng có, nhưng hầu hết đều tỏ vẻ nịnh bợ.

Dược Vương các là nơi tập trung nhiều luyện dược sư của triều đình Đại Hạ nhất, có bảy đến tám mươi phần trăm đan dược là do họ luyện chế ra, ngay cả hoàng thất cũng phải kính trọng họ vài phần, thế nên các quan chức này cũng nịnh nọt họ.

Mọi người đều không nhận ra trên gương mặt uy nghiêm của Hoàng thượng đang ngồi ở vị trí cao nhất thoáng qua vẻ bất mãn, nhưng ông ta lập tức che giấu vẻ mặt đó.

Sau khi người của Dược Vương các bước vào thì Dược Linh Vũ nhảy từ trên ghế dài mềm xuống, đứng thẳng lưng chắp tay cười nói với Hoàng thượng ngồi phía trên: “Dược Linh Vũ của Dược Vương các tham kiến Hoàng thượng”.

Lúc này Dược Linh Vũ cũng làm ra hành vi không giữ kỷ cương phép tắc, y không thèm hô một tiếng “vạn tuế”, không hề có phép tắc gì của thần tử, quả thật rất quá đáng.

Nhưng đây cũng là đặc quyền của riêng Dược Vương các họ, không cần quỳ khi đứng trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượng cười nói: “Linh Vũ bình thân, đã lâu lắm rồi trẫm không thấy ngươi luyện đan, hôm nay có thể được thưởng thức lần nữa rồi”.

“Linh Vũ tuyệt đối sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng”, Dược Linh Vũ cực kỳ tự tin nói, ngừng một chốc y lại hỏi: “Không biết vị nào là tướng quân Dương Ân, mong ngươi ra đây đối mặt với ta”.

Giọng y rất có khí thế khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghe rất rõ, đồng thời y cũng phóng ra hơi thở vương giả của mình, khiến mọi người đều ngước nhìn.

Luyện dược sư chưa đạt đến cảnh giới Địa Hải thì không có đủ năng lực để ra sức luyện thành đan vương.

Dược Linh Vũ đã đạt đến cảnh giới Địa Hải, tiền đồ phía trước rộng mở.

Y vừa dứt lời thì có người nói: “Tướng quân Dương Ân vẫn chưa đến”.

“Linh Vũ đừng vội, Dương Ân đi xử lý chút việc, lát nữa sẽ đến, chúng ta đợi một lúc đã!”, Hoàng thượng cười nói.

Mắt Dược Linh Vũ lóe lên ánh sáng nói: “Hoàng thượng, người dung túng cho thần tử vậy là không được”.

Lúc này, không chỉ có Hoàng thượng sắc mặt khó coi mà các quan mặt đều đổi sắc.

Ở đây không ai dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy cả, Dược Linh Vũ nói cứ như đang quở trách Hoàng thượng làm vậy là sai.

Hoàng thượng nhíu mày nói: “Dương Ân là thần tử có công lao to lớn, cho hắn vài đãi ngộ tốt cũng là chuyện bình thường”.

“Hoàng thượng, người đừng trách Linh Vũ nhiều lời, ta nghe nói Dương Ân chỉ là một thiếu niên, hắn có khả năng gì chứ, chắc chắn đã có người đứng sau hỗ trợ, thúc giục mọi chuyện thay hắn để hắn ngồi không hưởng lợi.

Huống hồ hắn là dân Đại Hạ, sao có thể để Hoàng thượng đợi lâu ở đây được, rõ ràng là xem thường Hoàng thượng.

Nếu Hoàng thượng ngại trừng phạt bề tôi có tội như này thì mong Hoàng thượng có thể cho ta quyền lợi này để Dược Vương các ta trừng trị hắn, cho hắn biết không thể được nước lấn tới với hoàng uy của hoàng thất Đại Hạ”, Dược Linh Vũ đường đường chính chính nói.

Hoàng thượng và các quan văn võ nghe thế thì cơ mặt khẽ co giật, tên này đang nói mình đấy à?

Rõ ràng là y đến trễ, hơn nữa còn bất kính với Hoàng thượng, bây giờ lại quay sang cắn ngược Dương Ân một phát, muốn lấy khẩu dụ của Hoàng thượng để đối phó với Dương Ân, tác phong làm việc này phải gọi là bá đạo.

Ngay lúc Hoàng thượng muốn đáp lại lời y thì giọng Dương Ân không biết vang lên từ đâu: “Chắc hẳn vị đang đe dọa Hoàng thượng đây là Dược Linh Vũ của Dược Vương các nhỉ? Lá gan cũng không tầm thường ha”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.