Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 695: Cứ Giao Cho Ta Làm




"Cứu mạng với!"

"Cứu mạng với!"

Bên ngoài Dương phủ bỗng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Có người bị một đám đàn ông đuổi theo, chật vật chạy về phía Dương phủ.

Người bị đuổi theo không phải là một cô gái xinh đẹp, cũng không phải bị kẻ thù đuổi giết, mà bởi vì tuy hắn ta là đàn ông nhưng lại có dáng dấp quá xinh đẹp, khiến cho một đám đàn ông khác lầm tưởng hắn ta là mỹ nhân phương nào, cứ đuổi theo mãi không buông.

Ngoài Lục Trí ra, làm gì còn có gã đàn ông nào sở hữu sức hấp dẫn như vậy chứ?

Lục Trí theo Dương Ân trở về vương thành một thời gian, ở mãi trong Dương phủ cũng cảm thấy buồn chán, vất vả lắm mới có thể đuổi hết mấy người xung quanh, một mình đi dạo chơi trong thành, không ngờ lại gặp phải chuyện xấu hổ như vậy.

Trước khi Lục Trí kịp chạy vào trong Dương phủ, thì đã có khoảng hơn chục thành viên của quân đoàn Tử Thần đứng dậy, toát ra khí thế đáng sợ khiến cho những người đang đuổi theo hắn ta phải dừng lại ngay lập tức.

"Tiểu cô nương này chạy nhanh như vậy, không ngờ lại là người của Dương gia".

"Không ngờ nàng lại là phụ nữ của Dương Ân, thật là đau lòng quá đi".

"Đúng vậy, mỹ nhân xinh đẹp như vậy thật hiếm có.

Mỗi đêm được ôm trên giường thì vui sướng biết bao nhiêu".

"Bất kể nàng là ai, ta nhất định phải gặp lại nàng một lần, chính miệng bày tỏ tình yêu của ta đối với nàng, hình bóng của nàng đã khiến cho lòng ta quá đỗi say mê".

...!

Những người đàn ông này đều bị mê hoặc bởi sự "xinh đẹp" của Lục Trí.

Ngay cả khi họ biết rằng Lục Trí là một người đàn ông, họ cũng không tin đó là sự thật.

Lục Trí đã đặc biệt cải trang, ăn mặc hết sức cứng rắn, cảm thấy mình đã đàn ông lắm rồi, chỉ có thể hấp dẫn được phái nữ mà thôi, nhưng không ngờ hắn ta đã đánh giá quá thấp mị lực của mình, sau khi trở về Dương gia, hắn ta liền thở dài than vãn: "Người đàn ông có mị lực lớn như ta thật quá khổ sở, giống như đom đóm trong đêm đen vậy, đi đến đâu là chỗ đó đều sáng lên lấp lánh".

Nghe thấy Lục Trí than thở, mấy thành viên quân đoàn Tử Thần đứng chung quanh không khỏi phá lên cười, nếu không cười thì chắc chắn bọn họ sẽ bị nội thương.

Lục Trí trừng mắt nhìn bọn họ quát lớn: "Dám cười sư gia ta, mỗi tên đứng tấn tu luyện hai canh giờ cho ta".

“Vâng, thưa sư gia!”, người của quân đoàn Tử Thần không sợ tu luyện, chỉ mong ngày nào cũng được tu luyện, vừa nghe quát một tiếng thì ai cũng xuống tấn vận hành huyền quyết, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không bớt đi chút nào.

Lục Trí cũng không dây dưa lâu ở đây nữa.

Khi hắn ta bước vào sân trong, hắn ta thấy Dương Khả Nhân đang đi về phía mình.

Dương Khả Nhân có khuôn mặt đẹp như hoa, nước da trắng ngần, dáng người yểu điệu, chẳng khác gì một đóa hoa lan, tỏa ra hương thơm thanh tú khắp nơi.

Lục Trí vừa nhìn thấy cô ấy thì tim đã đập mạnh, khuôn mặt đỏ ửng lên trong nháy mắt, lại có chút nhăn nhó, muốn gọi Dương Khả Nhân lại nhưng cổ họng như bị nghẹn, làm sao cũng không thể nói ra được.

Dương Khả Nhân khẽ mỉm cười với hắn ta một cái khiến cho hắn ta cảm thấy như mùa xuân đã về, sau đó cô ấy liền đi ngang qua hắn ta.

Lục Trí nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Dương Khả Nhân thì toàn thân chấn động, hoàn toàn choáng váng tại chỗ, hồn vía đều đã đi theo Dương Khả Nhân, tim đập còn nhanh hơn lúc nãy.

Một lúc sau, có một người xuất hiện trước mặt hắn ta, vỗ vai hắn ta nói: "Đừng nhìn nữa, Khả Nhân tỷ đã đi xa rồi".

Lục Trí tỉnh táo lại, nét ửng hồng trên gương mặt còn chưa phai nhạt, nhìn về phía Dương Ân trước mặt, vội vàng chào: "Tham kiến chủ công".

“Mỹ nhân sư gia của ta, ngươi thích tỷ tỷ của ta rồi sao?”, Dương Ân thẳng thắn hỏi.

Lục Trí lộ ra vẻ ngượng ngùng nói: "Thích thì có thích, nhưng ta có chút tự ti".

Dương Ân biết Lục Trí luôn thành thật, nhưng cũng không ngờ hắn ta lại thành thật đến mức này, hắn liền vỗ vai Lục Trí nói: "Thành thật mà nói, có quá nhiều đàn ông thích ngươi, ta thật sự không yên tâm tác thành cho tỷ tỷ của mình và ngươi".

"Khụ khụ...!chủ công, sao ngài lại có thể suy nghĩ giống như bọn họ, chẳng lẽ chuyện ta quá anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong cũng là lỗi của ta sao?", Lục Trí vội vàng nói đến mức ho khụ khụ mấy cái.

"Là do dáng dấp của ngươi quá giống con gái mới đúng", Dương Ân nói.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ ТR UMtruyen.V N ~

Lục Trí bị những lời này làm cho đau lòng, ôm ngực bi thương, không muốn nói nữa.

"Muốn tán tỉnh tỷ tỷ của ta kỳ thực cũng không khó", Dương Ân nói, dường như muốn gợi ý.

"Chủ công, là lên núi đao hay xuống chảo dầu, cứ giao cho ta làm", Lục Trí hào khí ngất trời vỗ ngực nói.

“Được, có lời này của ngươi là tốt rồi, ngươi nên bắt đầu tu luyện thì mới có cơ hội theo đuổi tỷ tỷ của ta”, Dương Ân nghiêm túc nói.

Có câu nói, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Dương Khả Nhân xinh đẹp thoát tục, Dương Ân lúc nào cũng kính trọng cô ấy, chưa từng có suy nghĩ gì bất kính đối với cô ấy, hắn dĩ nhiên cũng hi vọng cô ấy có thể tìm được một nhà chồng tốt, hắn biết Dương Khả Nhân rất nhanh sẽ phải rời khỏi vương thành, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều người đàn ông ưu tú theo đuổi, nhưng bây giờ Lục Trí đã nói mình thật sự rất thích cô ấy, cho nên hắn cũng muốn ủng hộ.

Hắn có thể tin tưởng nhân phẩm của Lục Trí, tuy hắn ta có chút đáng ghét, nhưng đầu óc thì không có gì để chê, hơn nữa hắn ta còn có Âm Dương thể, một khi hắn ta bước trên con đường tu luyện, tất nhiên thực lực cũng sẽ tăng nhanh vượt bậc giống như Khỉ Gầy.

Lục Trí lại là một trong những tâm phúc của Dương Ân, đem tỷ tỷ của mình gả cho Lục Trí thì hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn giao cho một người khác.

"Tu luyện? Thân thể yếu ớt của ta còn có thể tu luyện sao?", Lục Trí tự cười nhạo chính mình.

Mặc dù Dương Ân đã cho hắn ta một số linh dịch để tăng cường thể chất, nhưng căn nguyên bệnh tật của hắn ta vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ, hơn nữa hắn ta cũng đã qua thời gian tốt nhất cho việc tu luyện, vì vậy hắn ta cũng không cho rằng mình sẽ đạt được bao nhiêu thành tựu.

“Ngươi không tin chủ công của ngươi không gì không thể làm được sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.

Lục Trí cười khổ nói: "Ta chỉ không tin chính bản thân mình thôi"..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.