Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 668: Giám Giết Đệ Đệ Ta Ta Diệt Cả Nhà Ngươi




Huyền khí của hắn ta ngưng tụ ra một cái móng vuốt, xé rách màn mưa máu rồi túm lấy Dương Nghĩa.

Dương Nghĩa đang trong trạng thái đau buồn phẫn nộ, móng vuốt này chộp tới, cậu ấy căn bản không đánh lại.

Vả lại ngay cả võ giả, cậu ấy cũng không phải thì nói gì đến việc đánh lại.

Móng vuốt này ẩn chứa sức mạnh bất phàm, Dương Nghĩa giống như con gà con bị xách lên, bị người ta túm lấy rồi bay vút qua đó.

"Hóa ra lại giống như đại ca nói, đây là một tên phế vật tay trói gà cũng không chặt!", tên vương giả cầm lưỡi liềm đó nói với dáng vẻ khinh thường.

Ngay sau khi Dương Nghĩa đến gần tên vương giả đó, cặp mắt đỏ ngầu của cậu ấy hướng về phía đối phương, tiếng quát tháo chợt vang lên: "Trả lại mạng cho thê tử ta!"

Giọng nói như tiếng sấm khiến người ta hoảng sợ, trong nháy mắt vang dội giống như thánh nhân nổi trận lôi đình khiến vô số đế vương, vô số quan lại lo sợ hoảng hốt.

Trong nháy mắt, khí thế vương giả trên người cái tên cầm lưỡi liềm kia bị dọa đến mức tàn lụi.

Cơ thể liên tục run rẩy lùi về phía sau, đồng thời còn xuất hiện cảm giác sợ hãi khó tả, linh hồn đã phải chịu sự trấn áp khủng khiếp, đây là tình huống mà trước đây hắn ta chưa từng trải qua.

Hắn ta nhìn Dương Nghĩa không giống như một tên thư sinh thông thường, mà là một vị thánh nhân đang ở trước mặt mình, khiển trách chất vấn hắn ta.

"Trả lại mạng cho thê tử ta!", Dương Nghĩa lại quát tháo lần nữa, thư sát khí giết người cuồn cuộn xông vào trong linh hồn của tên vương giả đó, đầu tên vương giả đó giống như bị đâm, hắn ta kêu thảm thiết một tiếng, ôm lấy đầu rồi ngã trong mưa.

"Giở cái trò quỷ gì vậy?", những tên vương giả khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dương Nghĩa đã nhào qua đó, tóm lấy tên vương giả đang ôm đầu.

Trong lòng cậu ấy có sát khí, định bóp chết ngay tên vương giả này, đáng tiếc cậu ấy chỉ có một luồng sát ý thì làm thế nào được chứ.

Cho dù trong tinh thần của cậu ấy có ngàn vạn thư khí ngưng tụ thành sát khí, nhưng cậu ấy vẫn không biết sử dụng.

Chút khí lực này của cậu ấy căn bản không thể nào đối phó được với tên vương giả này.

Lúc tên vương giả này quằn quại kêu thảm thiết, còn khiến Dương Nghĩa chấn động đến mức phải lùi sang một bên.

May là trên người Dương Nghĩa có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang bổ trợ nên ngã cũng không thảm lắm.

Cậu ấy bò dậy khỏi mặt đất lầy lội, liên tục quở trách: "Trả lại mạng cho thê tử ta!"

Giọng nói này giống như ý sát phạt của thánh nhân, chấn động đến mức khiến khí lực của tên vương giả kia khô cạn, thất khiếu chảy máu, dường như sắp chết đến nơi.

Tên vương giả khác giờ mới phản ứng lại, có một người ra tay, kết một cái thủ ấn đánh về phía Dương Nghĩa.

Độc Nhãn Long ngăn hắn ta sớm một bước rồi nói: "Đừng giết hắn ra, nếu không thì chúng ta sẽ chẳng chiếm được gì cả, còn phải chịu sự trừng phạt của chủ nhân nữa!"

Nói xong, hắn ta vụt tới trước mặt Dương Nghĩa, vung tay xuống, nhắm vào cổ của Dương Nghĩa, định đánh cho cậu ấy ngất lịm.

Độc Nhãn Long khống chế sức mạnh, sợ là đánh chết Dương Nghĩa, còn Dương Nghĩa đột nhiên quay đầu lại kêu to: "Trả lại mạng cho thê tử ta!"

Miệng cậu ấy phun ra ngàn vạn thư sát khí, tựa như có từng con từng con chữ cổ lao ra, trong chớp mắt tấn công vào trong Thần đình của Độc Nhãn Long.

Độc Nhãn Long lập tức bước vào kết cục giống như đồng bạn của gã ta, lực tinh thần nhận lấy sự xung kích cực lớn, điều này làm gã ta ngã rầm xuống đất ngay tại chỗ.

Đây là vương giả trung cấp, ngay cả tiếng quát tháo của Dương Nghĩa cũng không chịu đựng nổi thì có thể tưởng tượng được ngàn vạn khí thư sát của Dương Nghĩa bây giờ đáng sợ cỡ nào.

Người xưa thường nói, thánh nhân có thể cứu tế vạn dân, cũng có thể khẩu giết vạn ác, không phải không có lý.

"Chuyện gì vậy!".

Hai tên vương giả khác bỗng chốc sợ ngây người.

Bọn họ không chút suy nghĩ bèn cùng lúc ra tay với Dương Nghĩa

Hai nguồn sức mạnh vương giả đáng sợ hoàn toàn khác nhau, ra sức đánh về phía Dương Nghĩa.

Thời khắc này, bọn họ đã không quan tâm việc Dương Nghĩa sống hay chết, chỉ biết rằng Dương Nghĩa này quá kỳ dị, ra tay đánh chết đã rồi nói sau.

Ầm!

Dương Nghĩa cảm nhận được sự tập kích của hai luồng sức mạnh, cơ thể bị đánh bay rồi.

Sức mạnh của vương giả cho dù là nhân tướng cũng không thể chịu nổi, thế mà sau khi Dương Nghĩa bị đánh bay lại giống như không bị thương tích gì, cậu ấy lại bò dậy, trừng mắt nhìn hai tên kia rồi hét lớn: "Trả lại mạng cho thê tử ta!"

Trong lồng ngực có thư khí vạn ngàn, trong tim có thanh kiếm giết người vạn trượng.

Miệng tuôn ra sát ý thư khí, Thần đình dường như có thanh kiếm giết người phi ra, trực tiếp lao về phía hai tên đó.

Thần đình của hai tên đó đã chịu sự chấn động cực lớn, đều có một loại cảm giác bị kiếm đâm vào thần đình, sắp sửa ngất lịm đi.

Từ đầu đến cuối, Dương Nghĩa dùng tay không trói gà, cho dù nhận thức được sức mạnh Thư đạo thuộc về mình cậu ấy, đáng tiếc vẫn không thể nào giết sạch những tên vương giả này.

Lực tinh thần của cậu ấy đã tiêu hao quá độ, cậu ấy ngã xuống đất, mặc cho những giọt mưa máu tạt vào mặt, nước mắt tuôn rơi, cậu ấy vừa khóc vừa liên tục kêu gào một cách bi thảm: "Trả lại mạng cho thê tử ta!"

Thời khắc này, Dương Nghĩa thực sự đã nếm trải nỗi đau mất đi người thân nhất, nỗi đau thấu xương tủy, không thể thở nổi.

Độc Nhãn Long lấy lại hơi trước, gã ta mang theo khuôn mặt tức giận rồi quát lớn: "Ta tiễn ngươi xuống địa ngục để ngươi tìm người con gái của mình nhé!"

Ánh bạc của chiếc móc sắt lóe lên, đánh thẳng vào đầu của Dương Nghĩa, còn sức mạnh của Dương Nghĩa thì đã biến mất, không còn sức để chống lại.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói còn đáng sợ hơn cả sấm sét vang lên: "Dám động vào đệ đệ ta, ta giết cả nhà ngươi!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.