Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 580: Mỹ Nhân À!




Bộ huyền giáp của Chu Dũng đã được ngưng tụ thành, gã không thể phân biệt được thanh kiếm nào mới là thật, nên chỉ có thể lựa chọn phòng ngự.

Thật không may, kiếm của đối phương không chỉ quỷ dị, mà đòn tấn công lại khá nhanh, đâm xuyên huyền giáp của gã, chém trúng vào xương sườn khiến gã bị thương ngay tại chỗ.

Hồng Quý trở về vị trí ban đầu đứng chắp tay, cũng không có truy kích mà chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Thật không chịu nổi một đòn!”

“Ngươi thật sự cho rằng trong quân đoàn của chúng ta không có ai hết sao?”, Trịnh Tiểu Hổ bước ra nói.

Trịnh Tiểu Hổ là người trẻ tuổi nhất trong số các vị thống lĩnh, gã cũng chỉ mới đột phá lên cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp gần đây thôi, đây chính là thời điểm sung nhất của gã thịnh.

“Ngươi thì giao cho ta đi!”, lại có một người khác bước ra từ phía sau Cận Niệm.

Người này có vóc dáng rất cao, nhưng cơ thể lại rất gầy, giống như một cây sào tre, trên tay còn cầm một cây gậy trúc màu xanh, là một cao thủ dùng gậy, được mệnh danh là “Trúc Tử Nam”.

Trịnh Tiểu Hổ không nói một lời nào mà lập tức xông tới, gã nắm tay, tung ra một hổ quyền mạnh mẽ về phía Trúc Tử Nam.

Trúc Tử Nam xoay cây gậy trúc trong tay đánh về phía Trịnh Tiểu Hổ, miệng hắn còn gào lên: “Xem Đả Cẩu Bổng Pháp của ta đây!”

Đả Cẩu Bổng Pháp tổng cộng có ba mươi sáu gậy, mỗi một gậy đều ẩn chứa những biến hóa khác nhau, chiêu thức khá tinh diệu, nó là thứ khắc chế côn pháp của Trịnh Tiểu Hổ.

Mọi đòn đánh đều là tránh né những đòn tấn công của Trịnh Tiểu Hổ rồi liên tiếp gõ vào vị trí sơ hở của Trịnh Tiểu Hổ, gõ liên tục đến nỗi huyền giáp của Trịnh Tiểu Hổ không ngừng bị rạn nứt.

Trịnh Tiểu Hổ dũng mãnh có thừa, nhưng sự biến hóa trong chiêu thức của gã có chút khiếm khuyết.

Sau khi bị lép vế, gã gầm lên một tiếng, tựa như đã biến thành một con mãnh hổ, dùng toàn lực xông về phía đối phương.

“Thất phu hữu dũng vô mưu, không đáng là gì!”, Trúc Tử Nam cười lạnh một tiếng, bóng người khéo léo tránh né.

Sau khi né được đòn tấn công của Trịnh Tiểu Hổ, gậy trúc lướt nhẹ qua phía dưới Trịnh Tiểu Hổ khiến Trịnh Tiểu Hổ liền ngã nhào trên mặt đất, ngay sau đó gã bị đối thủ liên tiếp đánh mười mấy gậy.

Mỗi một gậy đều đánh xuống người Trịnh Tiểu Hổ, khiến gã bị thương khắp người.

“Đả Cẩu Bổng Pháp, đánh chó bằng gậy, còn ai muốn tới thử không?”, Trúc Tử Nam nói với vẻ mặt gợi đòn.

“Có gì từ từ nói, hà cớ lại kích động như vậy chứ?”, Lục Trí nói với gương mặt âu sầu.

“Cô nương này không tồi, bổn đoàn trưởng muốn!”, ánh mắt của Cận Niệm dừng trên người Lục Trí, biểu cảm lộ ra vẻ gian tà.

“Đoàn trưởng mới tới, ta là nam nhân!”, Lục Trí nhanh chóng giải thích.

“Nam nhân xinh đẹp như vậy, ta càng thích!”.

Cận Niệm nói mà không thay đổi nét gian tà trên mặt.

Lục Trí lập tức cảm thấy sởn cả da gà, hắn ta nhìn ánh mắt kia của đối phương, chỉ muốn chạy trối chết.

“Mau qua đây đi, đoàn trưởng chúng ta gọi ngươi đó!”, Trúc Tử Nam bước về phía Lục Trí nói.

“Cút ra!”, Lý Đại Chuỷ chặn trước mặt Lục Trí, hét lên.

Trúc Tử Nam không phí lời với Lý Đại Chuỷ, hắn ta nhấc cây gậy lên đánh một trận, từng đường sáng màu xanh không ngừng nhấp nháy rơi xuống.

Tê Tâm Thủ!

Lý Đại Chuỷ vốn không quan tâm đến đòn tấn công của đối phương, xem cái chết như không, gã ta lao về phía Trúc Tử Nam, tung ra một chưởng đánh về phía tim của đối phương

Bịch bịch!

Lý Đại Chuỷ bị vô số gậy đánh cho thê thảm, huyền giáp bị rách toạc, trên người tóe máu, nhưng tay của gã ta đã tóm được trước ngực của Trúc Tử Nam, mạnh tay xé toạc ra một mảng thịt ức lớn trên ngực đối phương xuống.

Aaaaa!

Trúc Tử Nam đau đớn kêu lên bi thảm lùi lại về phía sau.

Lý Đại Chuỷ tiếp tục lao tới, cứ như là không cần mạng nữa, chỉ muốn giết chết Trúc Tử Nam.

Đúng lúc này, Hồng Quý, người vừa đánh bại Chu Dũng, lại xông lên, muốn ra tay với Lý Đại Chuỷ nhưng Độ Quảng Phật đã nhanh hơn một bước, đứng chắn trước hắn ta, ngăn cản đối phương đến cứu viện.

Hai chiến tướng cuối cùng ở phía sau Cận Niệm cùng lúc ra tay, không định cho đám người trước mặt có nửa phần cơ hội.

“Các ngươi xem bổn thống lĩnh không tồn tại nữa rồi sao!”, Huyết Cơ toát ra thần sắc yêu mị nói một tiếng, búng ngón tay, mấy mũi kim liên tiếp được phóng ra.

Kim của hắn ta vừa mỏng vừa nhanh, khiến người ta khó lòng phòng bị, cho dù đối phương cùng cảnh giới với hắn ta thì vẫn không thể phát hiện ra được những đòn tấn công của những cây kim thêu này.

Aaaaa!

Đám thủ hạ của Cận Niệm đều che mặt, kêu la thảm thiết.

Bọn họ vốn không biết đòn tấn công kia đến từ đâu thì khuôn mặt đã bị đâm trúng, lực đâm của kim thêu này không phải tầm thường, trên mặt bọn họ có cảm giác ngứa ngáy, độc tố đang lan rộng.

“Khốn kiếp, người của bổn đoàn trưởng há có thể để cho các ngươi đả thương!”.

Cận Niệm tức giận, gã gầm lên một tiếng rồi cách không tung ra một chưởng về phía Huyết Cơ.

Sức mạnh của chưởng này bá đạo làm sao, cho dù Huyết Cơ kịp phản ứng cản lại thì vẫn bị đánh bay ra xa mười mấy trượng.

Cận Niệm không hề bỏ qua mà gã còn tung ra hai chưởng khác về hai hướng khác, Độ Quảng Phật và Lý Đại Chuỷ bị trúng chưởng của gã liền thổ huyết và bay ra xa, cả hai đều bị thương nặng.

Vương giả dù sao cũng là vương giả, thực lực của vương giả không phải người thường có thể đem ra so sánh được, mà người có thể được phái tới quân đoàn Tử thần thì lại càng là một người tàn nhẫn, Cận Niệm này không phải là hạng người bình thường.

Cận Niệm bước đến trước mặt Lục Trí, nâng cằm của hắn ta lên và ghìm không cho nhúc nhích, cười lạnh một tiếng: “Mỹ nhân, sau nay ngươi chính là người của bổn đoàn trưởng rồi!”

Lục Trí suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ, may mà nghe thấy một giọng nói vang vọng bên tai: “Kẻ nào dám ở địa bàn của đại ca ta xưng đoàn trưởng, là muốn tìm đường chết sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.