Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 569: Uống Rượu Với Thiên Yêu




Núi thần của Man tộc.

Nơi này là mảnh đất tín ngưỡng được tộc Man tôn thờ nhất, là nơi bái thần tế trời của tộc Man di, có địa vị tối thượng.

Ba Đại Thiên yêu bảo vệ trong núi thần của Man tộc đều là những Thiên yêu cao quý trong mắt tất cả những người tộc Man di, là vật cưỡi của thần linh.

Đôi khi lời của chúng có uy lực hơn cả tộc trưởng.

Dưới núi thần của Man tộc đang có rất nhiều binh sĩ tộc Man di mải miết tìm kiếm tung tích của Dương Ân và Mộng Băng Tuyết.

Lúc đầu họ cho Dương Ân và Mộng Băng Tuyết thời gian ba ngày, không ngờ hiện tại đã qua bảy ngày rồi mà vẫn không thấy hai người xuống núi.

Họ nghĩ chắc chắn đối phương đã làm trái với ước hẹn, cố tình xông vào nơi cấm kỵ của núi thần, họ phải mau chóng tìm được người rồi trừng phạt hắn.

Chẳng qua, khi họ vẫn chưa tìm được người thì đã nghe thấy tiếng của linh yêu thủ hộ: “Các ngươi đừng tìm hai vị khách quý đó nữa, tạm thời họ sẽ ở lại trên núi thần, các ngươi xuống núi đợi đi”.

Ngữ điệu không cho phép thắc mắc hay nghi ngờ.

Các binh sĩ tộc Man di nghe thế thì lập tức quỳ xuống, tuân lệnh.

Vì thế mọi người đều xuống núi, hơn nữa, có người nhanh chóng bảo Ưng Kị đến báo tin cho bộ lạc Hoàng Tộc.

Khách quý có thể được linh yêu canh giữ công nhận thì ý nghĩa đã khác hoàn toàn.

Lúc này, Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đi theo đám Thiên Tượng yêu cùng đến động đá của Thiên Tượng yêu.

Động đá này nằm ở sườn núi, không gian rất rộng, chứa hàng trăm người cũng không hết.

Bản thân Thiên tượng yêu vốn dĩ đã cường tráng, to lớn, nếu không có đủ không gian thì nó cũng không sống được.

Nơi này có khí tức Yêu Tượng rất nồng, có rất nhiều thạch nhũ nhiễu xuống, tạo thành một hồ nước ẩm ướt, có cả những viên đá trong suốt như pha lê điểm xuyết thêm cho ánh sáng ở đây và còn có một đống linh thạch trung cấp chất thành đống trong một góc khiến nơi này tràn ngập huyết khí.

Hang đá đơn sơ mộc mạc khá hợp với cơ thể của Thiên Tượng.

Ở chính giữa của động đá có một cái giường ngọc được làm bằng ngọc bích.

Xét về chất ngọc của nó thì chắc chắn đây là ngọc cao cấp, có thể so sánh với ngọc đế vương.

Nó có tác dụng an thần, làm ấm kinh mạch, cơ thể, tăng khả năng hấp thụ huyền khí thiên địa, vô cùng khó tìm.

Thiên Tượng yêu trước mặt có một cái giường ngọc đế vương thế này quả thật là rất xa hoa.

Dương Ân xuất thân từ quý tộc nên cũng khá hiểu biết về ngọc.

Sau khi nhìn thấy chiếc giường này, hai mắt hắn đều phát sáng.

Thiên Tượng yêu kéo Dương Ân ngồi trên giường ngọc, hăng hái nói: “Hôm nay chúng ta phải tiếp đãi khách quý một bữa tiệc rượu hoành tráng của tộc ta mới được!”, nó cũng không đợi Dương Ân đồng ý là đã nói với Hổ cái: “Lão tam, bảo mấy đứa nó đi chuẩn bị rượu ngon và thức ăn lên đây”.

“Vâng đại ca!”, Hổ cái đáp, sau đó ra ngoài dặn dò đám tiểu yêu chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn chứa linh khí.

Dương Ân không hiểu ra sao, hắn không biết tại sao Thiên Tượng yêu này lại nhiệt tình với mình như thế.

Nhưng nếu đối phương đã không có ý xấu thì hắn có thể yên tâm ngồi xuống nói chuyện.

“Khách quý, ta tên là Tượng Ban Nhược, hình như ngươi là Dương Ân phải không?”, Thiên Tượng yêu tự giới thiệu.

Dương Ân gật đầu nói: “Vâng tiền bối!”

“Ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối, cứ gọi ta là Ban Nhược hoặc lão Tượng cũng được!”, Thiên Tượng yêu thoải mái nói.

Dương Ân sửng sốt, sau đó cười nói: “Thế ta gọi ngươi là Tượng ca nhé”.

Mặc kệ đối phương có tâm tư gì nhưng nếu người ta đã có ý tốt thì hắn cũng cố gắng tiếp thu vậy, dù sao cũng không tổn hại gì.

“Được được, xưng hô này rất thân thiết!”, Thiên Tượng yêu vui vẻ nói, ngừng một chốc nó lại nói: “Ngươi đến được bậc thang thứ bốn mươi chín thang trời của tộc ta thì chứng tỏ người có duyên với tộc ta, thế nên ta mong ngươi có thể có quan hệ tốt với tộc ta, ngươi nghĩ thế nào?”

Dù sao Thiên Tượng yêu cũng là yêu, dù linh trí của nó đã mở nhưng lời nói không quá hàm súc, đơn giản mà nói thẳng ra ý tứ của mình.

“Lần này ta đến tộc của ngươi là vì muốn kết thành đồng minh trong hòa bình, dĩ nhiên ta cũng mong qua lại thân thiết với tộc ngươi!”, Dương Ân nói ra mục đích của chuyến đi này.

“Ha ha, vậy thì tốt quá.

Đúng là không đánh không quen, hôm nay chúng ta uống một bữa no nê!”, tâm trạng Thiên Tượng yêu rất tốt.

Không lâu sau, Hổ cái cho vài tiểu yêu bưng từng bình rượu lớn vào.

Mấy bình rượu này rất lớn, có hơn mười lăm bình, bình nào cũng đủ cho năm mươi người uống, nhiều đến đáng sợ.

Dương Ân nhìn mà trợn tròn mắt, tửu lượng của hắn cũng bình thường.

Dù có thân hình cường tráng, thực lực mạnh thì hắn cũng không dám uống quá nhiều.

Bây giờ mang nhiều rượu lên thế này là muốn hắn uống chết luôn sao?

Lúc này Man Ngưu yêu cũng đã về, nó hắng giọng bật cười nói: “Hiếm thấy đại ca vui vẻ như thế, còn đem nhiều rượu ngon ra nữa!”

“Là vì Dương Ân đệ rất lợi hại, chúng ta uống với hắn một bữa đi!”, Thiên Tượng yêu nói.

“Ta thích, hôm nay không say không về”, Man Ngưu yêu vô cùng phấn khởi nói.

“Hai người các ngươi đừng có mà dọa Dương Ân đệ sợ đó!”, Hổ cái cũng lộ vẻ thân thiết nói.

Dương Ân đánh bạo nói: “Hiếm thấy hai vị đại ca và tỷ đây nhận lão đệ này, hôm nay phải uống cho sảng khoái”.

Cho dù thế nào có thể giải quyết mâu thuẫn với ba Đại Thiên yêu, hắn uống say một hôm thì có làm sao.

“Nói hay lắm, rượu đâu!”, Thiên Tượng yêu vui vẻ nói, sau đó bảo tiểu yêu mang rượu lên.

Thế là trước mặt Dương Ân có thêm một bình rượu lớn.

Bình rượu này cao đến ngực hắn, hai tay dang ra cũng chỉ có thể miễn cưỡng ôm vừa mà thôi, cứ uống như thế, hắn cũng cảm thấy khá áp lực.

Sau khi mở bình rượu ra, hương thơm khá nồng đậm bay khắp động đá, mùi hương dược bình thường làm người ta thèm nhỏ dãi.

Dương Ân và ba Đại Thiên yêu vẫn chưa kịp uống thì Tiểu Hắc đã giật lấy trước.

Một phần ba rượu trong bình đều vào bụng nhỏ của nó khiến ba Đại Thiên yêu há hốc cả mồm.

Chúng vẫn luôn xem Tiểu Hắc là linh khuyển bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại thì mới phát hiện nó cũng không đơn giản..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.