Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 567: Hải Tịch Bích Ba




Ở thang trời, bốn mươi chín bậc thang chỉ là ải khảo nghiệm thứ nhất, tám mươi mốt bậc là ải khảo nghiệm thứ hai, sau khi vượt qua hai ải này thì mới có thể nhìn thấy đỉnh của núi thần.

Nhiều năm qua, chưa ai có thể vượt qua được cửa ải khảo nghiệm bốn mươi chín bậc thang, chứ đừng nói gì đến việc bước lên đến đỉnh núi để thấy được thần linh.

Dương Ân có thể dựa vào sức mạnh của bản thân, nhiều lần đối mặt với tình huống bị hành hạ đến mức toàn thân bê bết máu rồi mới vượt qua cửa ải khảo nghiệm thứ nhất, có được toàn bộ “Man quyền”, thậm chí có được chín giọt tinh huyết kia.

Đối với người của tộc Man di mà nói, đây chính là thu hoạch vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng đáng tiếc Dương Ân lại không phải là người của tộc Man di.

Chính vì như vậy, sau khi hắn vượt qua cửa ải khảo nghiệm bốn mươi chín bậc thang, tất cả khảo nghiệm từ bậc thang thứ năm mươi trở lên đều bị đóng lại, hắn không thể tiếp nhận cửa ải khảo nghiệm thứ hai.

Trước khi bước lên bậc năm mươi, Dương Ân và Tiểu Hắc bị một luồng sức mạnh to lớn ngăn cách, bất kể bọn họ có cố gắng như thế nào thì đều không thể bước vào được bậc thang thứ năm mươi.

“Gâu gâu, đúng là một tên keo kiệt, chỉ vì không chấp nhận huyết mạch truyền thừa của hắn mà giờ chặn luôn thang trời rồi, thật là đáng ghét!”, Tiểu Hắc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hay là bỏ đi vậy, chúng ta không thể tham lam vô độ như vậy được, đúng không?”, trên mặt Dương Ân hiện vẻ hài lòng.

“Ngươi thì hiểu cái gì chứ, bên trên mới là cơ duyên lớn!”, Tiểu Hắc nhìn Dương Ân bằng nửa con mắt.

Dương Ân truy hỏi: “Có cơ duyên lớn gì?”

“Bỏ đi, ngươi còn yếu như vậy, có nói cho ngươi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đợi ngươi hoàn toàn xưng bá thiên hạ này rồi hẵng nói, huống hồ thang trời này được tạo nên bằng ý chí của tên kia, vốn không ai có thể làm trái lại ý chí của hắn, đợi tương lai có cơ hội rồi tới thử lần nữa vậy!”, Tiểu Hắc nói.

“Ta yếu chỗ nào chứ, ta cảm thấy hiện giờ toàn thân đều là tràn trề sức mạnh!”, Dương Ân đáp.

“Thôi đi, ba con tiểu yêu ở dưới là đủ xử lí ngươi rồi!”.

Tiểu Hắc chỉ vào ba Đại Thiên yêu ở phía dưới mà nói.

May mà nó sử dụng thần thức để giao tiếp với Dương Ân, bằng không, lỡ ba Đại Thiên yêu kia nghe được thì chúng nó sẽ không chịu làm nữa.

Bọn chúng là những thủ hộ của núi thần này, địa vị được xếp vào hàng cảnh giới thiên yêu, sao có thể coi bọn chúng là “tiểu yêu” được chứ.

“Hừ, cho ta thêm mấy năm nữa, nhất định sẽ hạ gục được bọn chúng!”, Dương Ân hừ lạnh đầy bất mãn.

Thế là, hắn không ở lại ở trên chiếc thang này nữa, quay người, đi xuống dưới.

Bốn mươi chín bậc thang ngắn ngủi này đã tiêu tốn rất nhiều ngày của hắn, e là đám người tộc Man di ở dưới núi sắp phát điên lên rồi.

Lúc Dương Ân đi xuống thì không bị bất kì lực lượng nào quấy nhiễu.

Sau khi hắn bước xuống hết bốn mươi chín bậc thang này, trong cơ thể như có gông cùm xiềng xích nào đó đang được tháo gỡ, một luồng sức mạnh dồi dào đang dâng lên phơi phới bên trong người hắn.

Rất nhiều huyết mạch, huyệt khiếu đều đang phát ra âm thanh ồn ào khác nhau, giống như tiếng của dòng sông đang ầm ầm chảy xiết, lại như tiếng của thiên binh vạn mã đang ùn ùn lao tới, sức mạnh đang tăng vọt một cách điên cuồng.

Ba Đại Thiên yêu đang chuẩn bị lao tới bao vây lập tức đứng hình, bọn chúng đều ý thức được sự thay đổi của Dương Ân.

“Đã qua được bài khảo nghiệm, giờ đến lúc nhận được hồi báo rồi!”, Thiên Tượng yêu tán dương.

“Đúng vậy, trẻ thế mà đã là vương giả rồi, tiến thêm một bước nữa là có thể trở thành vô địch trong cảnh giới vương giả rồi!”, Man Ngưu yêu nói.

Hổ cái ở bên cạnh nói: “Giữ hắn ở lại tộc Man của chúng ta đi, đây mới là nơi mà hắn thuộc về!”

Dương Ân hoàn toàn không nghe thấy bọn chúng nói chuyện, hắn đã ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu áp chế sức mạnh đột nhiên náo động kia của mình.

Chỉ một chút bất cẩn thôi cũng sẽ lãng phí những sức mạnh này hoặc bị những sức mạnh này nuốt chửng.

Những sức mạnh này không chỉ đơn giản là sức mạnh thân xác thuần túy chuyển hóa thành huyền khí, mà còn là sức mạnh do hắn tranh giành với Tiểu Hắc lúc vừa rồi.

Những sức mạnh này đều đã hóa thành một cơn mưa huyền khí lớn, không ngừng rơi vào trong đan điền trung tâm của hắn, tăng cường sức mạnh cho cảnh giới Địa Hải.

Trong cảnh giới Địa Hải, cảnh giới sơ cấp chính là “Huyền Khí Hóa Hải”, cảnh giới trung cấp chính là “Hải Tịch Bích Ba”, cảnh giới cao cấp chính là “Địa Hải Sinh Nhãn”, và cảnh giới đỉnh cấp chính là “Hải Thượng Thăng Nguyệt”, mỗi một giai đoạn của cảnh giới Địa Hải đều có những biến hóa không giống nhau, đại diện cho mức độ mạnh yếu của từng cấp độ sức mạnh.

Sức mạnh cảnh giới Địa Hải của Dương Ân dồi dào vô cùng, hoàn toàn có thể so sánh với cảnh giới Địa Hải cao cấp, nhưng trên thực tế hiện giờ hắn chỉ mới gắng gượng đột phá tới giai đoạn “Hải Tịch Bích Ba”.

Cùng với mưa huyền khí ngưng tụ rơi xuống càng lúc càng nhiều, biển cả được sinh ra, giống như từng đợt thủy triều đang dâng lên mãnh liệt không ngừng, phát ra một loại sức mạnh cuồn cuộn không gì sánh được, đây chính là sự đánh dấu cột mốc đã đạt đến cấp độ “Hải Tịch Bích Ba”, thuộc về cảnh giới Địa Hải trung cấp.

Sau khi Dương Ân có thể đột phá một phát từ cảnh giới sơ cấp lên cảnh giới trung cấp, trên người hắn liền có một luồng sức mạnh xông tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Toàn thân cảm thấy thoải mái ung dung, rất nhiều sức mạnh đang lần lượt khai thông nắn lại cơ thể cho hắn, tăng cường thêm tính dẻo dai cho cơ thể.

Sau khi cơ thể hắn trải qua bốn mươi chín bậc thang, sức mạnh tiềm năng đã được khai thác hoàn toàn triệt để, những sức mạnh này phản hồi ngược về đan điền của hắn, còn sức mạnh để thăng cấp cảnh giới lại trở về các bộ phận khác nhau, có điều, nó lại giống như là thu hoa trên gấm, không nổi bật rõ ràng như vậy, chỉ là giúp hoàn thiện sức lực tiến thêm một bậc.

Lần này, cảnh giới của Dương Ân đang từ hậu kỳ cảnh giới Địa Hải sơ cấp, một phát đã đột phá đến trung kỳ cảnh giới Địa Hải trung cấp, nhưng lại không đơn giản chỉ là trung kỳ sơ cấp hay trung kỳ trung cấp, mà nó đã vượt qua cả một cảnh giới đẳng cấp lớn và ba cảnh giới đẳng cấp nhỏ, cách cảnh giới Địa Hải cao cấp rất gần.

Đây là một thu hoạch vô cùng lớn sau khi thông qua cửa ải thứ nhất của thang trời, hoàn toàn có thể so với trình độ mà những người khác đã khổ luyện trong nhiều năm.

Những sức mạnh này không hề có một chút pha tạp, mà mỗi một chút năng lượng đều vô cùng thuần khiết, cho dù có tinh luyện chiết lọc qua đan điền trung tâm thì cũng chiết lọc không bao nhiêu.

Cuối cùng Dương Ân cũng đã hiểu vì sao Tiểu Hắc lại sốt sắng về những sức mạnh đó như vậy, quả thực là đủ trong sạch, đủ để bù đắp bổ sung cho một số tổn thất của nó.

Ngoài ra, hắn cũng cảm nhận được sự khác biệt trong sức mạnh này, dường như nó không phải chỉ đơn giản là huyền khí của đất trời, mà còn là ngự trị ở trên nó, không thua kém gì với huyền tinh khí cả..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.