Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 417: Đi Đường Thuỷ




Rùa vân bạc không phản ứng kịp, lần này nó đã hoàn toàn bội phục.

Một con người sao lại có lực tấn công mạnh mẽ như vậy chứ? Đầu tiên là con đao vô hình xé rách tuyệt chiêu của nó, rồi một luồng hỏa diễm không sợ nước.

Dương Ân thật sự quá đáng sợ.

Nó đã giảo hoạt lắm rồi, tưởng rằng bản thân có thể hạ gục được đối phương, ai ngờ lại bị thua thiệt lớn, suýt thì mất mạng, nghĩ cũng thấy hối hận.

Dương Ân mặc kệ rùa vân bạc, đi đến phía trước động phủ của nó, đánh loạn từng đám đá lên như đang tìm cái gì đó.

Rùa vân bạc sốc nặng, nó muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại không thể, vì miệng nó đang đau lắm rồi.

Dương Ân nhanh chóng lật tung động phủ của rùa vân bạc lên thì từng khóm san hô màu máu đang bị chôn dưới bùn.

Hắn vươn tay ra nhặt lấy, cười tươi như hoa: “Quả nhiên là có dược vương mà, huyết san hô này có độ tuổi không nhỏ, có thể luyện chế ra đan trị thương cấp vương”.

Dương Ân thu hết huyết san hô vào rồi tiếp tục đi tìm, nhanh chóng thấy một khóm cỏ khác.

Khóm cỏ này nhìn rất lạ, trông hệt như con rắn, vô cùng có sức sống.

Sau khi phán đoán thì hắn mới kinh ngạc thốt lên: “Đây là thủy giao đằng sao?”

Thủy giao đằng là loại thảo dược sinh trưởng nhờ việc ăn máu của giao yêu, một cây thủy giao đằng dài khoảng nửa trượng, tức là đã sinh trưởng thành một cây dược vương.

Lúc này rùa vân bạc đã không chịu được nữa, nó lật đật quỳ xuống nói: “Ông ơi, ông ơi… Nó có tác dụng gì với ông đâu cơ chứ, xin hãy để nó lại cho cháu đi mà”.

Rùa vân bạc nói không mạch lạc chút nào, nhưng vẫn phải nói, vì nó rất cần khóm thủy giao đằng đó.

Dương Ân chẳng nói nhiều với nó làm gì, kéo từng bụi thủy giao đằng ra rồi cất lại.

Rùa vân bạc muốn chết lắm rồi, đây là dược vương giúp nó tăng thêm một tầng thực lực nữa.

Nó định để sau này ăn, giờ lại chẳng còn gì cả, nó không buồn mới là lạ.

Dương Ân không dừng lại ở đó mà tiếp tục tìm kiếm, nhanh chóng lại tìm ra đồ tốt nữa.

Lần này là một viên đá Tích Hàn cực kỳ to.

Hắn cười mắng: “Đúng là con rùa giảo hoạt mà”.

Rùa vân bạc không muốn nói gì nữa mà chỉ im lặng nằm đó.

Dương Ân lật nơi đó sạch sẽ một lần, lại tìm ra được một vài linh vật mà rùa vân bạc thu thập, bao gồm cả linh dược cùng huyền linh thạch.

Tóm lại thu hoạch cũng phong phú.

Điều khiến hắn kinh ngạc nhất lại là một cái mai rùa cổ xưa, ở trên có những đường vân xưa cũ.

Nhìn có vẻ không phải là rơi từ trên người còn rùa vân bạc xuống, cực kỳ rắn chắc, e là đến cả thương Tam Long hai lưỡi cũng không phá được.

Rùa vân bạc sống chết muốn xin lại cái mai rùa đó: “Ông ơi ông à, đây là vật gia truyền nhà cháu đấy, ông để lại cho cháu đi, cái khác ông lấy cũng được mà”.

Thật ra, rùa vân bạc có thể phát huy được thực lực lớn như vậy hoàn toàn là dựa vào cái mai rùa ở trên trời rơi xuống kia.

Như vậy nó mới hoàn toàn lột xác được, nếu không cùng lắm nó cũng chỉ là một con linh quy mà thôi.

Rùa vân bạc càng nói vậy thì Dương Ân càng không trả lại cho nó, vì hắn cảm thấy cái mai rùa này tạo cho hắn một cảm giác rất thân thuộc, khiến tấn Long Quy trấn thủy của hắn có biến động lạ.

“Được rồi, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta đi, nói không chừng hôm nào vui vẻ ta còn trả lại cho”, Dương Ân không cho rùa vân bạc đường lui, đạp vào lưng nó, để rùa vân bạc đưa hắn lên mặt nước.

Rùa vân bạc đã bị trọng thương rồi, đang muốn dưỡng thương, nhưng lại không dám không nghe lệnh của Dương Ân, chỉ đành ngoan ngoãn đưa hắn xông lên mặt sông.

“Ái chà, Tiểu Ân Tử đã thu thập được con rùa này rồi à?”, Tiểu Hắc bất ngờ.

Rùa vân bạc bất mãn lườm Tiểu Hắc, nếu không phải nó không mở miệng ra được thì nó sẽ cắn chết con chó nhỏ màu đen này.

“Đúng vậy đó, thực lực của Tiện Cốt Đầu quá yếu, con rùa này mới tốt này, nên ta thu phục nó luôn”, Dương Ân vui mừng nói.

Lần này xuống đáy sông thu được không ít đồ tốt, không chỉ có được đá Tích Hàn mà còn thu phục được rùa vân bạc.

Đây là một trợ lực cực lớn với con đường về Vương thành của hắn.

Hổ Hỏa Vân vô tội nằm đó, nó chỉ kêu khẽ, không dám oán hận nửa lời.

Chủ nhân nó nói cũng chẳng sai, nó bị kẹt ở cảnh giới yêu tướng mà chẳng đột phá được, đây là một chuyện cực kỳ đau thương.

Mấy hôm nay Tiểu Hắc truyền cho nó một môn thần thông tộc hổ, nó nhất định sẽ cố gắng lĩnh ngộ thật nhanh, đến lúc gặp được yêu vương đồng loại thì có thể cắn nuốt yêu hạch của kẻ địch để đột phá rồi.

Lúc trước, con chồn băng cấp vương kia bị Dương Ân giết có yêu hạch mang sức mạnh băng, không có tác dụng lắm, nó phải tìm yêu hạch mang sức mạnh lửa mới được.

“Được rồi, đừng trậm chễ nữa, tiếp tục xuất phát đi”, Tiểu Hắc thúc giục.

Dương Ân gật đầu, thúc giục rùa vân bạc lên đường đi tìm huyền tinh khí Sương Tuyền.

Lần này, bọn họ đi đường thủy luôn chứ không đi bộ nữa.

Từ cảm ứng của mình, Dương Ân phán đoán rằng huyền tinh khí Sương Tuyền ở hạ lưu của đường thủy, đi theo dòng nước có lẽ sẽ tìm được, mà đi vậy còn nhanh hơn đi bộ nhiều.

Rùa vân bạc đương nhiên sẽ đảm nhiệm làm thú cưỡi, đưa Dương Ân, Tiểu Hắc và hổ Hỏa Vân đi.

Hổ Hỏa Vân thà chết còn hơn là lên cưỡi rùa vân bạc, nó sợ nước lắm.

Rùa vân bạc cũng thà chết còn hơn phải cõng hổ Hỏa Vân và Tiểu Hắc, nhưng Dương Ân sao có chịu nghe nó thỏa hiệp.

Dương Ân phải mắng một hồi thì ba con vật mới chịu nghe lời..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.