Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 416: Cháu Rùa Của Ta Đã Phục Chưa




Một người một yêu đã chiến đấu suốt một ngày một đêm mà vẫn bất phân thắng bại.

Nếu có người nào khác đi tới bờ sông, nhìn thấy được lòng sông không ngừng sôi trào oanh tạc, giống như điềm lạ nhà trời, chắc chắn sẽ hết sức kinh ngạc.

“Tiên Hoàng đại nhân, chủ nhân sẽ không sao đâu đúng không?”, hổ Hỏa Vân đang ngồi gần bờ sông, hỏi Tiểu Hắc đang ngồi trên đầu nó.

Tiểu Hắc đang ngồi như một con người, hai bàn chân trước đan chéo vào nhau, bày ra bộ dáng thế ngoại thần chó nói: "Yên tâm đi, hắn chết không được đâu, nhiều lắm là bị đả thương một chút mà thôi".

Tiểu Hắc tin tưởng Dương Ân, nó cũng biết rằng con rùa vân bạc này có chiến lực rất cường đại, nhưng nếu Dương Ân không thể đánh bại rùa vân bạc thì thật quá uổng công nó đã giúp đỡ hắn bấy lâu nay.

Một ngày một đêm trôi qua, Dương Ân đã trực tiếp lĩnh ngộ được vương kỹ đạt tới cảnh giới đại thành, tốc độ tu luyện nhanh khủng khiếp.

Về phần con rùa vân bạc, nó bị hành hạ thảm hại, mai rùa trở thành cái bia luyện tập của Dương Ân, bị đánh sắp nứt ra luôn rồi.

Thực ra thì Dương Ân cũng không phải là không bị thương tổn gì, trong lúc hắn dồn ép rùa vân bạc, rùa vân bạc vẫn bất chấp thương tích lao về phía hắn, cắn hắn mấy cái, còn đánh trúng hắn mấy lần, khiến cho Dương Ân bị thương không nhẹ.

Tuy nhiên, thể chất của Dương Ân còn dị thường hơn rùa vân bạc, với sự trợ giúp của thủy huyền khí nơi đây, hắn không ngừng bổ sung huyền khí cho mình, huyền khí có thể nhanh chóng khôi phục thương thế của hắn, sau một thời gian ngắn các vết thương đều đã hoàn toàn lành lặn.

Đây là một ưu thế mà rùa vân bạc không thể nào so sánh được.

Con rùa vân bạc vô cùng sợ hãi.

“Bản vương đầu hàng, đừng đánh nữa”, rùa vân bạc rốt cuộc không chịu nổi mà lựa chọn đầu hàng, sức chiến đấu bền bỉ của Dương Ân khiến cho nó suýt chút nữa phải khóc thét, thậm chí còn chật vật hơn khi nó phải đối mặt với cả bốn vương giả trẻ tuổi trước đó.

Dương Ân cũng đã quá mệt mỏi vì cuộc chiến, hắn ngừng tấn công và nhìn trừng trừng vào con rùa vân bạc, nói: "Giao đá Tích Hàn ra đây cho ta".

"Giao ra thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?", con rùa vân bạc thở hổn hển hỏi.

"Không không, bây giờ ngươi là của ta, từ nay về sau ngươi đi theo ta, làm cháu trai của ta", Dương Ân lắc đầu nhẹ nói.

Mặc dù hắn đã có thú cưỡi là Tiện Cốt Đầu, nhưng con rùa vân bạc trước mặt hắn có chiến lực quá cường hãn, chờ nó khôi phục lại trạng thái tốt nhất, thì cho dù là trung đẳng vương giả cũng không chắc có thể đánh thắng nó, một trợ thủ đắc lực như vậy làm sao hắn có thể bỏ qua được.

“Ngươi mới là cháu trai của ta”, rùa vân bạc nhanh chóng đáp trả.

“Muốn ăn đập hả!”, Dương Ân quát lên, lại cầm Thương Tam Long hai lưỡi lên oanh kích nó.

"Đừng...!á...!hự!"

...!

Mai của con rùa vân bạc đã nát lắm rồi, nếu cứ đánh tiếp thì nó chắc chắn sẽ tiêu tùng, nó đành ngoan ngoãn co rụt người lại hét lên: "Đừng đánh nữa, ngươi là ông nội của ta, ngươi là ông nội của ta!"

“Nói vậy còn nghe được, mau giao đá Tích Hàn ra đây”, Dương Ân thỏa mãn thu tay lại.

Rùa vân bạc bất lực, chỉ có thể đưa Dương Ân trở lại động phủ, nằm đó một lúc rồi lấy ra một khối băng lạnh giao cho Dương Ân.

Nét mặt của con rùa vân bạc rất bất đắc dĩ, đá Tích Hàn này có tác dụng rất lớn, có thể giúp cho nó nhanh chóng ngưng tụ khí tức băng giá, dựa vào nó có thể tu luyện nhanh hơn, nếu không thì nó cũng không cố công tranh đoạt với bốn vương giả trẻ tuổi kia.

Dương Ân hài lòng cầm lấy đá Tích Hàn trong tay, lúc này trong mắt con rùa vân bạc bỗng lộ ra vẻ gian xảo.

Dương Ân không để ý, khi hắn cầm đá Tích Hàn, đột nhiên từ bên trên bề mặt của nó nổi lên một tầng băng lãnh không gì sánh được.

Nguồn năng lượng băng giá truyền vào cơ thể, một cơn ớn lạnh khủng khiếp ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể hắn, khiến cơ thể hắn cứng đờ.

Đá Tích Hàn không chỉ có thể khai trừ hàn khí, mà cũng có thể hấp thu hàn khí, sau đó toát ra hàn khí đóng băng mọi thứ, cho nên lúc cầm nó nhất định phải có chuẩn bị, nếu không sẽ bị hàn khí gây thương tổn.

Rùa vân bạc sở hữu hai nguồn huyền khí mạnh mẽ là thủy huyền khí và băng huyền khí, nó không sợ hàn khí, nhưng Dương Ân thì không.

“Ha ha, thừa dịp này ta sẽ lấy mạng ngươi!”, rùa vân bạc bật cười điên cuồng, rồi lao lên định cắn vào đầu của Dương Ân.

Nhưng rùa vân bạc đã đắc ý quá mức, ngay trong lúc Dương Ân bị đóng băng, Lam Yêu Cơ bên trong cơ thể đã bảo vệ hắn, trong thời gian ngắn hắn đã phục hồi tinh thần trở lại, tuy chưa nhúc nhích được cơ thể nhưng vẫn có thể triệu hồi được Lam Yêu Cơ, lập tức một luồng tâm hỏa Lam Yêu Cơ phóng ra ngoài, tập kích cái miệng đang mở rộng của rùa vân bạc.

Hự!

Con rùa vân bạc gầm thét, thân hình không ngừng lăn lộn tại chỗ, ngọn lửa này kinh khủng đến mức nếu như không ngăn cản kịp thì nó sẽ bị thiêu sống.

Dương Ân nhân cơ hội vận hành năng lượng, đem hàn khí của đá Tích Hàn hút vào vị trí của thận, bổ sung năng lượng cho cánh Băng Nhẫn, nó cần khí tức băng giá này để có thể phát triển lớn mạnh.

Xong việc, hắn nâng đá Tích Hàn lên, cười lạnh nói: "Đúng là tự tìm đường chết".

Rùa vân bạc lăn lộn cầu xin sự thương xót: "Xin...!xin hãy bỏ qua, ta...!ta không dám nữa, ông nội...!bỏ qua cho cháu...”

Rùa vân bạc cảm giác như mình sắp chết, miệng và lưỡi bị bỏng, đã lan đến dưới bụng, nó không có cách nào để dập tắt ngọn lửa.

“Quay lại!”, Dương Ân không có ý định thiêu chết con rùa vân bạc gian xảo này, liền thu hồi Lam Yêu Cơ trở về.

Lam Yêu Cơ lao ra khỏi miệng rùa vân bạc, lại một lần nữa rơi vào vị trí trái tim của Dương Ân, hiện ra vô cùng ảo diệu.

“Cháu rùa của ta đã phục chưa?”, Dương Ân khoanh tay, cao ngạo hỏi.

“Ông ơi, cháu phục rồi, cháu phục rồi!”, rùa vân bạc nằm phịch xuống, đáp lại một cách yếu ớt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.