Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 346: Cố Gắng




Cơ thể của ông già một tay kia nhẹ hơn tảng nham thạch rất nhiều, nhưng ông ta ngồi trên đó lại vững như bàn thạch, không chút nhúc nhích, và ông ta chính là sư phụ của Khỉ Gầy – Tả Nhất Đao.

Sau khi Khỉ Gầy bái Tả Nhất Đao làm sư, ông ta vẫn chưa đưa cho Khỉ Gầy bất kỳ võ kỹ nào, cũng như chưa hề truyền dạy bất kỳ tâm pháp tu luyện nào, bởi vì ông ta biết rằng Khỉ Gầy đã sở hữu huyền quyết tu luyện, nên không hề yêu cầu hắn ta thay đổi nó, ông ta chỉ muốn Khỉ Gầy tiếp tục rèn luyện thân thể.

Ngày nào Khỉ Gầy cũng bị Tả Nhất Đao giày vò đến kiệt sức, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào cũng đều phải đối mặt với sự cưỡng ép của Tả Nhất Đao.

Cảnh giới của Khỉ Gầy không hề thăng cấp, nhưng sức mạnh lại tăng trưởng rất nhanh chóng và mãnh liệt, đồng thời hắn ta cũng dần khống chế tốt huyết mạch thức tỉnh trong cơ thể.

Sau khi Khỉ Gầy hoàn thành một ngày huấn luyện, hắn ta đập thật mạnh vào tảng nham thạch trên lưng khiến nó bay đi.

Tảng nham thạch nặng cả vạn cân đó lăn đi thật xa như sao băng xoẹt qua.

Sau khi Khỉ Gầy ném tảng nham thạch đi, hắn ta rất muốn cứ thế nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng sau khi thấy sư tôn hờ hững xuất hiện trước mặt, hắn liền lập tức đứng tấn kỵ mã, vận hành huyền quyết của bản thân, tiêu trừ mệt mỏi.

Lúc này, huyền khí trong cơ thể hắn ta đã tăng lên đáng kể, từng huyệt khiếu nổ “tách tách” như hạt đậu bị vỡ.

Không chỉ vậy, huyền khí trong kinh mạch của hắn ta đang điên cuồng co rút, đan điền như đã đói khát rất lâu rồi, điên cuồng hấp thu huyền khí thiên địa từ ngoại giới.

Khí tức của Khỉ Gầy liên tục tăng lên, cuối cùng vững vàng mà đột phá đến cảnh giới của chiến sĩ đỉnh cấp.

Sau khi Khỉ Gầy đột phá xong, trên mặt hắn ta không hề có chút vẻ kinh ngạc, hơi cúi đầu trước sư phụ mình nói: “Đa tạ sư tôn đã chỉ dạy!”

“Ừ, ngươi hiểu được thì tốt, sức mạnh vẫn luôn đè nén bên trong ngươi suốt thời gian qua, một khi được phóng thích sẽ có lợi ích rất lớn cho việc qua ải thăng cấp”, Tả Nhất Đao tán thưởng.

Việc Khỉ Gầy có thể đột phá trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thân làm sư tôn, ông ta cũng rất vui mừng.

Tuy nhiên, nếu như để ông ta biết được, thực ra Khỉ Gầy đã sở hữu năng lực đột phá cảnh giới cấp tướng, không biết ông ta sẽ nghĩ như thế nào.

Hiện giờ, huyệt khiếu của Khỉ Gầy tổng cộng đã đả thông đến 365 huyệt, đối với một võ giả thông thường mà nói, đạt được đến số lượng như vậy, có thể đủ để ngưng tụ huyền giáp, một lần biến thành nhân tướng, nhưng Khỉ Gầy đã không làm như vậy, bởi vì hắn ta nhớ lời Dương Ân đã từng nói với mình là muốn hắn ta đột phá bảy trăm hai mươi huyệt khiếu, đồng thời đả thông tám mạch thần kỳ, mới là mở đầu nền tảng của võ thể.

Khỉ Gầy đối với những lời của Dương Ân là tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ, vì vậy mới áp chế ý muốn đột phá.

“Đại ca, ta nhất định sẽ nhanh chóng đuổi kịp huynh!”, Khỉ Gầy nói với vẻ đầy tự tin vào bản thân.

Sau khi huyết mạch của hắn ta thức tỉnh, trong cơ thể hắn ta đã tự có huyền quyết vận hành, so với huyền quyết mà Dương Ân đã truyền cho trước đây thì càng thêm lưu loát trôi chảy, đây cũng mới chính là nguyên nhân mà hắn ta có thể đột phá trong thời gian ngắn như vậy.

Tiểu Hắc đã từng nói, Khỉ Gầy là võ thể chiến đấu trời sinh, tương lai có thể sẽ trở thành chiến thần, đây tuyệt đối không phải là lời nói suông, bởi vì lai lịch của huyết mạch trong cơ thể Khỉ Gầy khiến người khác phải kinh ngạc.

“Hôm nay đến đây thôi, sau ngày mai ta sẽ truyền thụ cho ngươi chiến kỹ, ngươi phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ để sớm đạt đến cảnh giới cấp tướng”, Tả Nhất Đao động viên Khỉ Gầy.

...!

Bên ngoài quân doanh, có vài tên thiếu niên từ giữa dãy núi vội vàng liều lĩnh xông đến.

Binh sĩ canh gác liền bao vây bọn họ, nhưng người thiếu niên dẫn đầu kia lại giơ ra lệnh bài của mình, đồng thời nói với vẻ vô cùng ngạo mạn: “Ta là Ngũ hoàng tử - Đường Thần Thành, mau dẫn chúng ta đi gặp nguyên soái của các ngươi ngay lập tức!”

Nếu như Dương Ân ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, mấy người thiếu niên, thiếu nữ này chính là những người mà hắn đã gặp ở trên núi.

Sau khi xảy ra xung đột với Dương Ân, bọn họ vốn dĩ muốn rút khỏi dãy núi, chỉ là sau đó liên tục gặp phải một số chuyện, khiến bọn họ đều có chút thu hoạch, ngũ hoàng tử đã đột phá đến cảnh giới cấp tướng trung cấp, trong lòng kiêu ngạo đến tận trời xanh.

Những người lính này há dám nghi ngờ lời nói của ngũ hoàng tử, vội vội vàng vàng dẫn bọn họ đến trước lều của nguyên soái.

Lúc đi trên đường, Lâm Thê Thê nhìn thấy một bóng người vội lướt qua thì rất ngạc nhiên nói: “Hả, là hắn ta sao?”

“Lâm sư muội, sao thế?”, thấy Lâm Thê Thê dừng lại, ngũ hoàng tử liền hỏi.

“Không có gì, chỉ là ta vừa nhìn thấy một người giống như Dương Tử tước mà chúng ta đã gặp trên núi!”, Lâm Thê Thê thành thật đáp.

Ngũ hoàng tử nghe thấy ba chữ “Dương Tử tước”, sắc mặt liền trở nên dữ tợn nói: “Tốt hơn là không phải hắn ta, nếu không ta sẽ xé hắn ta thành từng mảnh”.

Nhớ lại lúc ở trên núi, hắn ta đường đường là hoàng tử điện hạ, vậy mà lại bị người khác cướp bóc, đây thật sự là một chuyện khó có thể nhẫn nhịn được.

“Ngũ hoàng tử, chuyện cũ cứ để cho nó qua đi thôi!”, Lâm Thê Thê khuyên nhủ.

Trong lòng cô ta vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn với Dương Ân, Dương Ân đã cứu mình, nhưng lại bị bạn của cô ta hiểu lầm, mới xảy ra những chuyện không vui sau này, cô ta thật sự không muốn ngũ hoàng tử cạn tàu ráo máng với Dương Ân.

“Thù này không báo, nỗi hận trong ta khó có thể trút bỏ!”.

Ngũ hoàng tử kiên quyết nói..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.