Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 344: Nữ Sư Gia Này Xinh Quá




Khi tám đại thống lĩnh kia còn chưa đến thì Lục Trí đã quay về đầu tiên.

Lục Trí lại khiến Dương Ân kinh ngạc thêm lần nữa.

“Ngươi… Ngươi là Lục Trí?”, Dương Ân khó tin hỏi.

“Phó đoàn trưởng, có phải ngài bị sự đẹp trai của ta làm chấn động không? Ta nói rồi, là tiểu thiếp của Huyện lệnh kia quyến rũ ta mà, ngài đã tin ta chưa?”, Lục Trí kiêu ngạo nói.

Lần này, Dương Ân hoàn toàn tin tưởng rồi.

Hắn gật đầu như giã tỏi: “Ừ, chắc chắn là cô ta quyến rũ ngươi.

Đổi lại là ta thì ta cũng vậy, ngươi có khác nào phụ nữ đâu cơ chứ”.

Lục Trí của hiện tại đã khác hẳn so với hắn ta của ngày hôm qua.

Nếu như nói hôm qua hắn ta là một tên ăn mày không ai thèm nhìn thì hôm nay hắn chính là một “cô nàng xinh đẹp” sau khi tắm rửa sạch sẽ.

Hắn thay một thân quần áo sạch sẽ, chắc là lấy từ trong lều của Dương Ân.

Hắn nhìn không thấp lắm, mặc đồ xong thì cao lên không ít.

Cơ thể hắn hơi gầy, lộ ra cảm giác thư sinh yếu ớt, nhưng không quan trọng, quan trọng là hắn rửa mặt sạch sẽ xong thì con mẹ nó quyến rũ đẹp trai quá cơ.

Mắt phượng mày ngài, dáng mũi dọc dừa, làn môi hồng nhuận, nhìn cực kỳ hoàn hảo.

Mà lại còn có mấy sợi tóc mái rơi ra, giống hệt như một cô nàng xinh đẹp, nếu như hắn ta không có yết hầu thì e là ai cũng sẽ coi hắn ta là phụ nữ mất.

Một người đàn ông đẹp như vậy, bảo sao mà tiểu thiếp của huyện lệnh mời hắn ta đi xem cô ta thay đồ.

Giống như Dương Ân đã nói, hắn mà là phụ nữ thì cũng làm vậy với Lục Trí.

“Khụ khụ… phó đoàn trưởng đừng nhìn ta như vậy, ta là đàn ông thật mà, chỉ trách cha mẹ đẻ ra ta quá đẹp trai nên từ nhỏ đã bị phụ nữ cắn, nhéo, thậm chí là đàn ông cũng coi ta là phụ nữ rồi.

Những ngày đó thật sự quá tệ, phó đoàn trưởng đừng giống bọn họ nhé, nếu không ta sẽ không làm sư gia của ngài nữa đâu”, Lục Trí nói với bộ dáng không muốn nhớ về quá khứ, mặt hắn ta còn đỏ bừng lên, lại càng đẹp hơn nữa.

“Ngươi thật sự là một yêu nghiệt đấy, cũng may ngươi là đàn ông, nếu không thì ta sẽ làm ngươi luôn rồi”, Dương Ân thở dài, rồi nói tiếp: “Thôi, sau này ngươi cứ ở trong nhà, ít ra đường nhé”.

“Sao cơ, không lẽ ngài định giữ ta làm của riêng ư, không được đâu!”, Lục Trí kháng nghị.

“Ta đang sợ hoa cúc của ngươi nở hoa đấy”, Dương Ân lườm nói.

Nói thật, hắn có hơi đố kỵ đối phương đẹp trai hơn mình, thật sự là không có thiên lý mà.

“Sau này có vợ cũng không được đem đến gặp tên này”, Dương Ân âm thầm quyết định.

Hắn sợ sau này mình lại nối gót huyện lệnh kia, hắn không thể đội mũ xanh được.

Lục Trí bị dọa đến mức ôm mông, không dám cãi nữa.

Lúc mới vào quân đoàn, hắn đúng là suýt gặp những chuyện ấy, đến giờ hắn vẫn còn nhớ.

“Haiz, đẹp trai quá đâu phải tại ta chứ!”, Lục Trí thở dài sườn sượt.

Lần này, Dương Ân không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Lục Trí nữa.

Hắn khẳng định Lục Trí là một tên cực kỳ thành thật, đồng thời hắn cũng cực kỳ muốn đánh cho Lục Trí biến thành cái đầu heo.

Không bao lâu sau, tám đại thống lĩnh đã đến lều.

Dương Ân ngồi trước, Lục Trí ngoan ngoãn đứng sau, cúi đầu không dám ngẩng lên, sợ bị ai nhìn thấy mặt.

Dương Ân nói với mọi người: “Từ nay về sau Lục Trí chính là sư gia của ta, các ngươi phải tôn trọng hắn như tôn trọng ta vậy, biết chưa?”

“Rõ, phó đoàn trưởng”, các thống lĩnh đáp.

Dương Ân mới 17, nhưng thực lực biến thái.

Bọn họ không ai dám không phục, có thể nói ngoài Hoa hồng Tử thần và phó quan mặt lạnh ra thì hắn có uy lực trong quân đoàn Tử thần nhất.

“Được rồi, Lục Trí, ngươi nói kế hoạch cho bọn họ đi, làm thế nào để quân đoàn Tử thần chúng ta sống sót qua mùa đông, giảm thiểu thương vong được.

Làm thế nào để nâng cao chiến lực, nâng cao lực ngưng tụ trong quân…”, Dương Ân nói với Lục Trí.

Dương Ân nói xong, Lục Trí bắt đầu nói kế hoạch của mình, nhưng giọng nói hơi nhỏ mà lại còn cúi đầu nên cực kỳ khó nghe.

“Lục Trí, ngươi ngẩng đầu lên nói đi”, Dương Ân ra lệnh.

Lục Trí lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu, nói to: “Kế hoạch của ta là thế này, dựa theo chỉ thị của phó đoàn trưởng, chúng ta phân thành tám bộ phạn nhỏ, lấy thống lĩnh Huyết Cơ làm chủ, các người khác làm theo, bắt đầu đi săn thịt thú rằng, lấy da thú làm quần áo…”

Vốn không có ai muốn nghe Lục Trí nói, nhưng khi nhìn thấy hắn ta thì không kìm được mà tập trung vào người hắn ta, không dời mắt nổi.

“Nữ sư gia này xinh quá!”, trong lòng tám đại thống lĩnh đều than vậy.

Dương Ân nhìn thấy biểu cảm của bọn họ thì dở khóc dở cười, hắn cũng không biết yêu nghiệt Lục Trí này liệu có gây cho hắn nhiều phiền phức nữa hay không..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.