Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 319: Bí Mật Ai Cũng Muốn Có




Chuyện Dương Ân thách đấu với các phó thống lĩnh khác của quân đoàn Tử thần hoàn toàn bùng nổ, đây chắc chắn là một trận làm nóng trận đấu giữa thiếu soái, thiếu tướng.

Các phó thống lĩnh của quân đoàn Tử thần cũng lần lượt nhận được chiến thư của Dương Ân, ai nấy cũng đều biểu hiện khác nhau.

Mười phó thống lĩnh lớn trong quân đoàn Tử thần, ngoài Lý Đại Chủy một thân một mình ra thì những người khác đều lập nên một đoàn đội nhỏ của riêng mình.

Vì Côn yêu đã phạm quy trong trận đấu với Dương Ân trên đài khiêu chiến nên gã đang phải chịu trừng phạt của quân đội nên không thể về được, người dưới trướng của gã đều giải tán gần hết, còn Lý Đại Chủy và Đặng Song Mậu hợp lực lại để đánh bại những người kia thay cho Dương Ân.

Lúc đầu, mấy người đó vẫn không quá bằng lòng nhưng Lý Đại Chủy và Đặng Song Mậu đều là kẻ lợi hại, trực tiếp thi triển vài kỹ năng trước mặt họ khiến hơn nửa người và ngựa Côn yêu đều phải quy phục, sau đó là có vài người lần lượt nương nhờ vào phó thống lĩnh khác.

Điều này cũng khiến số người dưới trướng Dương Ân tăng lên khoảng ba trăm, cũng được xem như là có vị trí nhất định trong các phó thống lĩnh.

Bây giờ, cấp bậc của các phó thống lĩnh trong quân đoàn Tử thần lần lượt là Huyết Cơ, Bạo Long, Vi Xích Viêm, Độ Quảng Phật, Tạ Đông Nguyệt, Giang Canh Phàm, Chu Thông và Ngụy Trang.

Nghe nói Huyết Cơ là một người lưỡng tính, cũng chính là nhân yêu trong truyền thuyết, trông khá giống đàn ông nhưng lại mặc đồ rất nữ tính, không ai biết rốt cuộc gã là đàn ông hay phụ nữ cả, sử dụng kim thêu rất thành thạo, kim độc như ong.

Bạo Long thu phục được một con Địa Long làm vật cưỡi, chiến lực cực kỳ hung hãn, có thói quen giết kẻ thù, là người có sức uy hiếp đáng sợ nhất trong các phó thống lĩnh.

Vi Xích Viêm được gọi là Xích Luyện Xà, sai dám đắc tội với mình thì gã sẽ cắn người đó đến chết như rắn độc, từng giết tám tướng Man cùng một lúc.

Độ Quảng Phật là một hòa thượng, còn được gọi là Tà Quảng Phật.

Nhìn bề ngoài như là người xuất gia nhưng lại không về có tấm lòng từ bi hỉ xả, cách vài ngày là lại ăn thịt uống rượu, tay đã nhuốm máu của rất nhiều người.

Tạ Đông Nguyệt, Giang Canh Phàm, Chu Thông và Ngụy Trang đều là cảnh giới cấp tướng cao cấp, đều có thể có vài khả năng đặc biệt.

Một khi liều mạng thì đủ để khiến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp gục ngã, thực lực cũng không kém hơn Lý Đại Chủy.

Trong một căn lều nọ, cách trang trí ở đây khá tươi đẹp, có tơ lụa màu hồng, hoa tươi rực rỡ, mèo con khá đáng yêu, dù nhìn thế nào thì nơi này cũng là chỗ dành cho con gái nhưng thật ra đây lại là lều của phó thống lĩnh Huyết Cơ.

Huyết Cơ đang nằm nghiêng trên giường, cầm kim may thêu tranh, trên mặt trang điểm khá đậm, mặc một bộ đồ màu đỏ cực kỳ diêm dúa.

Bên dưới có một người đàn ông lực lưỡng đang dâng một tờ chiến thư cho gã: “Thống lĩnh đại nhân, đây là chiến thư Dương Ân đưa cho người”.

“Ta biết rồi, ném nó sang một bên đi, ngươi mau nhìn xem bức tranh này thế nào?”, Huyết Cơ thản nhiên nói.

Người đàn ông lực lưỡng đó nghe lời đi đến quan sát bức tranh thêu đó, sau đó khen ngợi: “Thống lĩnh đại nhân khéo tay quá, thêu đẹp thế!”

“Miệng dẻo thật, thảo nào ta yêu thương ngươi như vậy, ngươi đến đây bóp vai cho ta đi”, Huyết Cơ nháy mắt với người đàn ông lực lưỡng đó.

Người đó không nói gì mà bước đến sau lưng Huyết Cơ, bóp vai cho gã.

Huyết Cơ hưởng thụ một lúc, sau đó hắn ta mới nghịch cây kim nhỏ trong tay nói: “Đã lâu rồi kim của ta chưa đâm vào mắt ai, không chừng hai ngày sau quân đoàn của chúng ta sẽ có một chàng trai mù, thật đáng tiếc!”

Nghe Huyết Cơ nói vậy, lưng người đàn ông đó toát mồ hôi lạnh.

Gã ta biết rất rõ khi thống lĩnh đại nhân nổi giận thì sẽ đáng sợ thế nào, gã ta vẫn còn nhớ cảnh tượng mười tám tên Man di bị đâm mù mắt cùng hét lên thảm thiết trên con đường chiến tranh không lâu trước đó.

Ở một nơi khác, nơi đó có một cây cổ thụ cao chót vót, một con Địa Long dài khoảng ba trượng nằm dưới gốc cây, cái đầu hung tợn đập lên miếng nham thạch, trên lưng đầy gai thịt, cả người toát ra yêu khí nồng đậm, không người nào dám đến gần.

Một người đàn ông cường tráng buộc sợi dây sắt vào nhau tựa vào bên cạnh con Địa Long này, đôi mắt hiện lên vẻ tàn bạo, chiến thư trong tay bị bóp nát thành bột, khàn giọng nói: “Tên nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám thách đấu à, đúng là chê mình sống lâu quá rồi!”

Sau đó gã đứng dậy, đấm thẳng vào tảng đá cực lớn nặng mấy chục ngàn cân trước mặt.

Ầm!

Trong tích tắc, tảng đá to lớn đó nổ thành vô số mảnh nhỏ khiến các binh sĩ xung quanh hoảng sợ.

Trong một doanh trại bộ binh, một người đàn ông quỳ trước mặt một tướng quân cung kính nói: “Tướng quân Tư Mã, không biết người tìm ta có chuyện gì?”

Nếu người của quân đoàn Tử thần ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra người đàn ông này chính là Vi Xích Viêm.

“Ta nghe nói Dương Ân đưa chiến thư cho các ngươi à?”, Tư Mã Nạp Đồ dửng dưng nói.

“Vâng thưa tướng quân, hắn chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi, không đáng nhắc đến!”, Vi Xích Viêm khinh thường đáp.

“Không, sức mạnh của hắn rất phi thường, ngươi không thể bất cẩn.

Giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, dù Dương Ân sống hay chết thì ngươi vẫn phải lấy được bất kỳ thứ gì đó từ trên người Dương Ân!”, Tư Mã Nạp Đồ trịnh trọng giao phó.

“Thứ trên người?”, Vi Xích Viêm khó hiểu nói.

“Phải, nhất là nhẫn hoặc vòng tay các thứ.

Chỉ cần là phụ kiện trên người thì ngươi phải nghĩ cách lấy được cho ta, làm tốt thì ta sẽ cho chuyển ngươi từ quân đoàn Tử thần đến doanh trại bộ binh của ta”, Tư Mã Nạp Đồ nói.

“Cảm ơn đại nhân, ta nhất định sẽ làm tốt”, Vi Xích Viêm mừng rỡ đáp.

Sau đó người này rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.