Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 308: Ngươi Chỉ Cần Một Chiêu




Tưởng Cương Cường đã qua tuổi lập nghiệp, đã không còn đủ tư cách tham gia tranh đoạt chức thiếu tướng nữa, nhưng thế cũng không có nghĩa là thực lực của gã bình thường.

Thực ra thực lực của gã còn trên cả Côn yêu, hơn một năm trước, gã đã thành công đạt đến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp rồi.

Gã có danh tiếng không nhỏ trong Chiến Hổ doanh, việc gã khiêu chiến với Dương Ân vẫn khiến mọi người xung quanh trở nên vô cùng hào hứng.

Kỹ thuật chiến đấu của Dương Ân không có gì để nói, nhưng cảnh giới của hắn đã đạt đến bước nào rồi?

Không ít người bọn họ đều biết rằng Dương Ân đoạt được Tào Thanh doanh, lực chiến đấu nhất định không tầm thường, nhưng mắt thấy mới tin, bọn họ muốn xem xem liệu Dương Ân có thực sự lớn mạnh như vậy hay không.

Dương Ân vẫn còn chưa trả lời, Vạn Lam Hinh đã kéo tay Dương Ân nói: “Ân đệ, đệ mệt rồi, chúng ta đi thôi!”

Rất rõ ràng, Vạn Lam Hinh không muốn Dương Ân đấu với Tưởng Cương Cường, cho dù Dương Ân thực sự thắng Tưởng Cương Cường thì e rằng hắn cũng sẽ đắc tội với Chiến Hổ doanh, đây vốn không phải là một chuyện tốt!

Chỉ đáng tiếc, có người lại không hề nghĩ như Vạn Lam Hinh, Từ Tiểu Cường lên tiếng: “Đại tiểu thư, Phó thống lĩnh của chúng tôi chỉ là muốn cùng với hắn so tài một chút, chứ không hề muốn lấy mạng hắn ta, cô không cần căng thẳng như vậy!”

“Không sai, nếu Phó thống lĩnh Dương có thể đỡ được ba chiêu của ta thì tính là ta thua!”, Tưởng Cương Cường sợ Dương Ân sợ chiến, lên tiếng lại một lần nữa, dừng một chút gã lại nói thêm: “Nếu như đến như vậy rồi mà ngươi còn không dám khiêu chiến, vậy chính là đã làm mất mặt của Quân đoàn Tử thần các ngươi rồi!”

Trong lời nói của gã đầy ý khiêu khích, nếu như Dương Ân không chấp nhận lời thách đấu, vậy thì không chỉ mất mặt hắn mà còn làm mất mặt của cả Quân đoàn Tử thần nữa.

“Kế khích tướng này của các người vô dụng thôi!”, Vạn Lam Hinh lạnh lùng đáp lại Tưởng Cương Cường, tiếp đó cô ta lại nói: “Ân đệ đã chiến đấu nhiều trận liên tiếp, đệ ấy cần ngưng chiến.

Ngươi lại ép đệ ấy như vậy thì thắng có vẻ vang gì chứ!”

Từ Tiểu Cường tiếp lời: “Phó thống lĩnh Tưởng của chúng tôi có thể cho hắn ta thời gian để hồi sức!”

“Từ Tiểu Cường ngươi là có ý gì?”, Vạn Lam Hinh mang vẻ lạnh nhạt nhìn Từ Tiểu Cường.

Từ Tiểu Cường tuy là người của cô ta, vậy mà giờ lại dám làm trái lời mình, điều này khiến ấn tượng của cô ta về Từ Tiểu Cường giảm mạnh.

“Đại tiểu thư, thực xin lỗi, giờ ta là người của Chiến Hổ doanh!”, Từ Tiểu Cường nói xin lỗi, nhưng trên mặt hắn ta lại không hề có vẻ hối lỗi.

Tưởng Cương Cường nhẹ gật đầu nói: “Dương Ân, ngươi nói gì đi chứ, nếu như ngươi nhận thua, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa!”

“Huynh đệ, ngươi được mà!”, Nghiêm Minh Tranh ủng hộ Dương Ân nói.

Các Phó thống lĩnh khác cũng đều nhìn về phía Dương Ân, bọn họ đều muốn xem Dương Ân có dám ứng chiến hay không.

Dương Ân liếc nhìn những người xung quanh một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Vạn Lam Hinh, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô ta nói: “Lam Hinh tỷ hãy tin ta!”

Ánh mắt Dương Ân tràn đầy sự tự tin, tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng tin phục, Vạn Lam Hinh không khỏi buông tay hắn ra, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy đệ cẩn thận chút, đừng cậy mạnh, ta không muốn thấy đệ bị thương”.

Hiện giờ, đến cả kẻ ngốc cũng đều có thể nhìn ra giữa Dương Ân và Vạn Lam Hinh nhất định có một số bí mật mà không thể nói cho người khác biết, đa số mọi người đều lộ ra ánh mắt ghen tị, đặc biệt là Từ Tiểu Cường, tên này chỉ hận không thể ngay lập tức đi lên chém cho Dương Ân mấy nhát đao giết luôn cho rồi.

Hồng Nghĩa Long trong lòng khẽ thở dài: “Hồng nhan họa thủy, Dương Ân định sẵn là xui xẻo rồi!”

Vạn Lam Hinh được công nhận là hoa khôi đứng thứ hai trong quân, được yêu thích hơn cả hoa hồng Tử thần, dù sao thì cô ta vẫn có thể khiến cho người ta có cảm giác dễ nắm được trong tay, còn về khoảng cách của hoa hồng Tử thần đối với bọn họ thì lại quá xa vời, bọn họ vốn dĩ không có cơ hội.

Hồng Nghĩa Long hiểu rất rõ thiếu soái Phần Diệu Dương, gã đã xem cô ta như “vạt áo”, Dương Ân vẫn không kiêng nể gì như vậy, quả thật là hành vi tìm đến cái chết.

Dương Ân cười vô cùng rạng rỡ nói: “Yên tâm đi, cho dù bọn họ cùng lên một lúc, cũng không phải là đối thủ của ta đâu!”

Lời này của Dương Ân ngay lập tức liền châm ngòi nổ ngay tại chỗ.

“Dương Ân, lời này của ngươi có ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”, Hồng Nghĩa Long nghiêm giọng nói.

Có người nói: “Ngươi đang xem thường chúng ta sao? Chi bằng chúng ta cùng lên đi!”

“Dương Ân thật sự cho rằng bản thân mình là thiên hạ vô địch sao? Lúc chúng ta giết địch trên sa trường, ngươi vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, hiện giờ chỉ vừa mới có chút năng lực, vậy mà lại dám nói ra những lời như vậy!”, Cát Trưởng Chinh cũng rất bất mãn nói.

Từ Tiểu Cường liền ở một bên thêm dầu vào lửa: “Dương Ân, ngươi không coi ai ra gì đến mức đó hả, mấy vị có mặt ở đây đều là Phó thống lĩnh đại nhân, ngươi mau quỳ xuống xin lỗi bọn họ đi!”

Nghiêm Minh Tranh bặm môi nói: “Huynh đệ, ta cũng rất tin tưởng ngươi, nhưng...!ngươi có thể hạ giọng chút được không?”

Dương Ân vốn không quan tâm đến phản ứng của tất cả mọi người đang có mặt, mà nhìn về hướng Tưởng Cương Cường khẽ nói: “Ngươi thì chỉ cần một chiêu!”

Dứt lời, hắn liền xoay người đi về phía đài khiêu chiến lực chiến đấu.

Tưởng Cương Cường lúc này đã hoàn toàn bùng nổ, gã khàn giọng hét lên: “Dương Ân, ngươi là cái thá gì chứ, nội trong ba chiêu, ta sẽ giải quyết ngươi!”

Cuộc đối thoại giữa hai người ngay lập tức châm ngòi nổ cho tất cả binh sĩ, bọn họ bắt đầu thảo luận xem rốt cuộc ai mạnh hơn.

“Dương Ân thực sự là một kẻ điên.

Hết lần này đến lần khác cứ làm ra những chuyện không ai ngờ đến.

Thật sự tự cho rằng mình là người toàn năng hay sao!”

“Lực chiến đấu khác với kỹ thuật chiến đấu, kỹ thuật chiến đấu có mạnh đến đâu, nếu như không có chiến lực làm chỗ dựa thì cũng vô dụng!”

“Phó thống lĩnh Tưởng là Chiến Trường Sa Tướng nổi tiếng, số người Man bị chém giết không đến năm trăm thì cũng phải đến ba trăm rồi, Dương Ân lại xem thường ngài ấy như vậy, thật đúng là tìm đường chết!”

“Lời này đổi lại là người khác, không ai có thể nhịn được, ta nghĩ Dương Ân lần này nhất định sẽ nhận lấy một bài học!”

“Tuổi trẻ bồng bột, sẽ phải trả giá thôi!”

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.