Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 292: Nguyện Ý Đi Theo Phó Thống Lĩnh Dương




Tất cả đều là mưu kế!

Đặng Song Mậu tuy trước giờ rất sợ Dương Ân, nhưng lại bị sung quân đến quân đoàn Tử Thần, điều đó chứng minh gã tuyệt đối không phải là một kẻ non tay nhẹ dạ đơn giản, một khi Dương Ân để lộ sơ hở, thì gã nhất định sẽ phản kích không chút nương tay.

Một đòn này chính là tuyệt kỹ của Đặng Song Mậu, một khi song đao liên hợp, chúng sẽ bộc phát sức mạnh gấp đôi, một nhát chém ra có uy lực cực kỳ khủng khiếp.

Dương Ân vừa mới thả lỏng một lúc, thì song đao đã dữ dội chém tới huyền giáp của hắn, muốn một đòn chém đôi hắn ra làm hai khúc.

Dương Ân theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, huyết mạch trong cơ thể thức tỉnh, như toát ra một luồng ánh sáng màu lam luân chuyển khắp cơ thể.

Ở vị trí song đao chém trúng huyền giáp, huyết mạch bên trong liền bộc phát ra ngoài một luồng chiến ý đáng sợ, khiến cho chiến lực của hắn trong nháy mắt tăng vọt, khả năng phòng ngự cũng tăng vọt bất ngờ.

Đây chính là "chiến ý thiên phú" mà hắn đã thức tỉnh được sau ba ngày bế quan tu luyện.

“Mau chết đi, ahhh!”, ngay khi Đặng Song Mậu còn nghĩ rằng gã có thể chém Dương Ân ra làm đôi, khi song đao của gã đã chạm vào được huyền giáp của Dương Ân, thì một lực phản chấn khủng khiếp bất ngờ bộc phát, hung hãn khiến cho gã bị bật ngược ra đằng sau, song đao cũng bật ra khỏi tay gã.

Trong nháy mắt, gã đã bị một áp lực mạnh khủng khiếp đánh bay.

Tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng.

Bọn họ đã biết Dương Ân rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến như vậy, đường đường là một nhân tướng cao cấp mà còn không thể phá vỡ phòng ngự của hắn, thậm chí còn bị phản chấn đánh bay, thực lực này thật sự là quá cường đại.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều cảm thấy kinh sợ Dương Ân, không còn dám coi hắn như một thiếu niên bình thường nữa.

Các binh sĩ của quân đoàn Tử Thần ở bên ngoài cũng không khỏi kinh hô lên.

"Thực lực của phó thống lĩnh Dương này thực sự không tầm thường.

Chẳng trách đoàn trưởng lại phá lệ thăng chức cho hắn lên làm phó thống lĩnh, thực sự là quá lợi hại".

"Đúng vậy, sau trận chiến này, phó thống lĩnh Dương coi như là đã hoàn toàn đứng vững trong quân đoàn Tử Thần, sau này chúng ta gặp hắn cũng phải tỏ ra tôn kính một chút".

"Đặng Song Mậu thật sự đáng thương, ba tháng qua vừa mới đột phá lên cảnh giới cấp tướng cao cấp, vậy mà bây giờ lại đi đắc tội với vị thiếu niên phó thống lĩnh kia, nếu như gã còn không biết điều, e rằng thứ chờ đợi gã chỉ có một con đường chết".

"Ta nghĩ phải đi theo một vị thống lĩnh như thế thì mới có tương lai".

...!

Những người này không phải thuộc hạ của Đặng Song Mậu, đa số đều là thuộc hạ của những thống lĩnh khác, cũng có vài người còn chưa gia nhập vào trận doanh của những thống lĩnh khác, bây giờ nhìn thấy Dương Ân mạnh mẽ như vậy nên bọn họ liền muốn đi theo hắn.

Kẻ yếu phụ thuộc vào kẻ mạnh, đi theo kẻ mạnh là chuyện hết sức bình thường.

Dương Ân đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ như vậy, hắn lại còn trẻ và có tiềm năng vô hạn, nếu như có ai còn không muốn đi theo thì người đó chắc chắn là bị mù.

Thuộc hạ của Đặng Song Mậu cũng bị chấn động, một số người trong số đó đã quỳ xuống trước mặt Dương Ân ngay tại chỗ và tuyên bố sẽ trung thành với hắn.

"Phó thống lĩnh Dương, ta nguyện ý đi theo ngài, xin hãy tiếp nhận ta".

"Ta cũng nguyện ý đi theo phó thống lĩnh Dương".

"Ta cũng nguyện ý đi theo phó thống lĩnh Dương".

...!

Rất nhanh, hơn phân nửa số thuộc hạ đã chọn phản bội Đặng Song Mậu để đi theo Dương Ân.

Dương Ân không quan tâm đến những người này, hắn bắt lấy con ngựa Hãn Huyết của Đặng Song Mậu trước, sau đó xoay người nhảy lên ngựa.

Con ngựa Hãn Huyết đã bị Đặng Song Mậu thuần phục rồi, không dễ dàng gì để Dương Ân có thể ngồi được lên người nó, nó thở mạnh một tiếng, hai móng trước chồm lên cao, dựng đứng cơ thể lên như muốn ném Dương Ân xuống khỏi lưng mình.

“Ngoan ngoãn cho ta!”, Dương Ân hừ lạnh một tiếng, lòng bàn phóng ra năng lượng mạnh mẽ áp chế ngựa Hãn Huyết.

Con ngựa Hãn Huyết như bị đè một ngọn núi trên lưng, nó bất mãn rống lên một hơi thật dài, cả thân thể dùng sức giãy giụa, nhưng sức mạnh của Dương Ân không phải là thứ mà nó có thể phản kháng lại.

Nó không thể thoát, bị Dương Ân ép tới mức bốn chân đều khuỵu xuống đất.

“Chỉ là một con ngựa yêu nho nhỏ mà cũng dám phản kháng, giết!”, Dương Ân tức giận, quát lớn một tiếng rồi đấm vào đầu con ngựa, làm cho con ngựa Hãn Huyết vỡ đầu chết tại chỗ.

Máu con ngựa Hãn Huyết văng tung tóe, cảnh tượng đẫm máu vô cùng tanh tưởi.

Đặng Song Mậu vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì liền sợ hãi quỳ xuống tại chỗ, nói: "Đặng Song Mậu ta nguyện ý đi theo phó thống lĩnh Dương!"

“Bọn ta cũng nguyện ý đi theo phó thống lĩnh Dương!”, những người khác cũng quỳ xuống, tuyên bố trung thành với Dương Ân.

Dương Ân vừa nãy đánh vỡ đầu con ngựa Hãn Huyết quả thực vô cùng quả quyết bạo ngược, bọn họ nghĩ đến một quyền của Dương Ân mà đánh thẳng vào đầu của bọn họ, chắc bọn họ cũng sẽ bị biến thành một cái thi thể không đầu.

Dương Ân hài lòng nhìn mấy tên đang quỳ xuống trước mặt minh, tươi cười nói: "Rất tốt, sau này các ngươi chính là binh sĩ của chiến đội Võ Hầu ta, cùng nhau xông trận giết địch!"

Võ Hầu, đây là tên bang của Dương Ân khi còn ở trong sơn ngục, bây giờ hắn vẫn muốn tiếp tục sử dụng nó.

“Cùng nhau xông trận giết địch!”, những người có mặt cùng nhau hô vang, gây ra động tĩnh không nhỏ.

Trên một ngọn núi ở phía xa, có hai bóng người đang quan sát mọi thứ ở đó, hai người đó chính là Hoa Hồng Tử Thần và Tư Mã Nạp Đồ.

“Xem ra tên nhóc này thật sự có bản lĩnh!”, Tư Mã Nạp Đồ khẽ thở dài, cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Ừm!”, Hoa Hồng Tử Thần nhàn nhạt trả lời.

“Ngươi thực sự muốn bảo vệ tên nhóc đó sao?”, Tư Mã Nạp Đồ hỏi tiếp, không hề để ý đến sự thờ ơ của Hoa Hồng Tử Thần..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.