Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 291: Song Đao Nhất Chém




Lúc này, Trương Cung đã cong như con tôm, nặng nề bay ra chỗ xa, máu tươi ồng ộc phụt lên không trung, trông kinh hãi thấy rõ.

“Khốn…”, Tôn Lượng đứng bên cạnh Trương Cung định hét lên, nhưng gã vẫn chưa nói xong thì nắm đấm của Dương Ân đã như tia chớp đập lên miệng hắn: “A!”, Tôn Lượng kêu thảm thiết, mấy cái răng cửa bị gãy rơi ra, máu tươi bắn tung toé.

“Ngươi lắm lời khó nghe quá!”, Dương Ân gầm lên, giơ chân đạp bay Tôn Lượng.

Lúc này, Đặng Song Mậu vẫn luôn ngồi trên lưng ngựa, rốt cuộc cũng loé lên một tia hung dữ, chớp mắt rút hai cây đao ở thắt lưng, ánh đao đáng sợ chém về phần đầu não của Dương Ân.

Đao tập kích loạn mã!

Đao pháp này không nghiên cứu quá nhiều chiêu bài, mà tinh tuý chủ yếu chính là ở chỗ loạn, hơn nữa ra tay phải nhanh, trong thời gian ngắn nhất phải khiến kẻ địch trọng thương.

Đặng Song Mậu đã luyện đao pháp này tới cảnh giới đại thành, uy lực phát ra đủ mạnh mẽ, nếu không gã cũng sẽ không tập hợp được nhiều thủ hạ như vậy, nên mới muốn âm mưu chiếm đoạt vị trí thống lĩnh của Dương Ân.

Dương Ân cảm nhận được uy hiếp.

Hắn muốn tránh một đòn này nhưng do dự một lát hắn lại không tránh, mà trên thân thể bao phủ một bộ giáp huyền khải.

Bộ giáp huyền khải này ngưng tụ vô cùng chân thực, mức độ cứng rắn và độ dày còn hơn nhiều huyền khải bốn lớp của cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp.

Đinh đang!

Song đao của Đặng Song Mậu chém lên người Dương Ân đã bắn ra một luồng tia lửa, phát ra âm thanh chói tai.

“Cái gì!”, Đặng Song Mậu phát hiện song đao của mình lại không thể chém vỡ tầng huyền khải cơ bản của Dương Ân, khiến gã thất thanh hô lên.

Vì ngay cả cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp cũng không thể tiếp uy lực song đao này của gã.

Hơn nữa, gã phát hiện ra Dương Ân lại chỉ có một tầng huyền giáp, nhưng huyền giáp này khác với những người bình thường, giống như bộ giáp thực sự, kiên cố, chắc chắn tới mức đáng sợ.

“Đây là bí pháp phòng ngự sao?”, Đặng Song Mậu thầm hô lên.

Không chỉ Đặng Song Mậu mà những kẻ bên cạnh gã cũng đều sững sờ.

Giáp tướng có thể đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập, cảnh giới càng cao thì năng lực chống đỡ càng mạnh.

Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy Dương Ân giống võ giả cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, sao lại chống được đòn tấn công của lão đại bọn họ?

“Ngươi chỉ có chút thực lực này sao? Thật khiến ta thất vọng!”, Dương Ân nhìn Đặng Song Mậu coi thường mà nói.

Sau đó hắn lại nói: “Tới đi, cho ngươi thêm hai cơ hội tấn công, nếu đến lớp phòng ngự của ta còn không đánh vỡ được thì ngươi biết hậu quả rồi đấy”.

“Ngươi nói rồi đấy nhé!”, Đặng Song Mậu mừng rỡ.

Gã nham hiểm cười một tiếng rồi lại một lần nữa chém song đao về phía Dương Ân.

Cùng là Đao tập kích loạn mã, nhưng uy lực rõ ràng là đã mạnh hơn một tầng, huyền khí xông lên, lực tấn công đạt tới 12 trượng, nặng nề chém vào Dương Ân.

Không gian bị chém tách ra làm hai, sức mạnh đủ để bất kỳ võ giả cảnh giới cấp tướng nào run sợ.

Đối diện với sức mạnh này, Dương Ân hít sâu một hơi, vận hành huyền lực trong cơ thể, ngàn lỗ trong đan điền cùng chuyển động, kinh mạch và huyệt vị loé lên sức mạnh nồng đậm, một tầng giáp huyền khải trên người đã ngưng tụ càng cứng chắc hơn, phát ra ánh sáng long lanh trong suốt, chính diện nghênh đòn tấn công của lực song đao.

Tất cả mọi người đều nín thở, mở to mắt nhìn cảnh tượng này.

Họ đều muốn biết Dương Ân có thể cứng rắn chống đỡ được siêu sức mạnh này hay không.

Ánh đao giáng xuống, lại một lần nữa vang lên âm thanh chói tai.

Giáp huyền khải trên người Dương Ân xuất hiện hai vết nứt.

Đáng tiếc, lưỡi đao bị giáp huyền khải chặn đứng không thể nào phá ra để đâm xuống cơ thể Dương Ân khiến hắn bị thương.

“Suỵt!”, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, thị giác kích động như vậy khiến bọn họ cảm thấy chấn động.

Đặng Song Mậu kinh ngạc, lần này gã thật sự không giữ lại một chút sức mạnh nào mà song đao của gã chính là binh khí cấp tướng trung đẳng, có thể giúp gã phát huy ra uy lực kinh người.

Thế mà vẫn không thể đánh vỡ huyền khải của Dương Ân.

Đây là đả kích quá lớn với gã.

“Sức mạnh không tệ đâu, chỉ còn thiếu một chút, còn có một đao nữa, tới đi!”, Dương Ân phóng khoáng nói.

Sức mạnh song đao của Đặng Song Mậu quả thật không yếu, giáp huyền khải của hắn không bị chém vỡ, nhưng lại có một lực mạnh mẽ đánh thẳng vào cơ thể hắn.

Nếu không phải là hắn mang một thân thể đáng kinh ngạc thì không thể nào ngăn cản được một đòn này.

Nhưng, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế của hắn, muốn làm hắn bị thương thì đến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp còn khó nữa là.

Đặng Song Mậu nhảy từ trên ngựa xuống nói: “Đặng Song Mậu ta phục sát đất, đao cuối cùng này bỏ đi”.

Bây giờ, gã đã thật sự biết được sự lợi hại của Dương Ân, vội vàng nhận thua.

Nếu muốn chém một đao cuối cùng thì sợ là thật sự kết thù, sau này gã cũng không sống yên ổn.

“Bảo ngươi chém thì chém đi, lắm lời làm gì.

Lấy hết sức lực từ khi người mới đẻ ra dùng đi xem nào, nếu không bây giờ ta phế ngươi!”, Dương Ân ra lệnh nói.

Khi giọng nói của Dương Ân vừa dứt thì Đặng Song Mậu vẫn đang cầu xin thì bỗng chốc bùng nổ sức mạnh cường đại, chém về phía Dương Ân.

Song đao nhất chém!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.