Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 283: Có Chỗ Dựa




Không giống như Dương Ân đã gặp qua cảnh tượng lớn trước mắt, đột nhiên nhìn thấy một vị bậc vương giả biết bay, tâm trạng hắn ta vô cùng kích động.

Dương Ân bình tĩnh nhìn Tả Nhất Đao, miễn cưỡng đứng dậy, chắp tay với Tả Nhất Đao nói: “Dương Ân bái kiến đại nhân!”

Khỉ Gầy vội vã học theo, hành lễ với Tả Nhất Đao, nhưng cơ thể trống rỗng của hắn ta khiến việc nổi trên mặt nước còn rất khó, chứ đừng nói đến việc đứng vững.

Tả Nhất Đao xua tay nói: “Miễn lễ, bổn vương hỏi các ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của Tả Nhất Đao ta không?”

Khỉ Gầy ngay lập tức nhìn về phía Dương Ân, trong lòng hắn ta tất nhiên là vô cùng nguyện ý, nhưng hắn ta càng quan tâm đến ý kiến của Dương Ân hơn, muốn xem Dương Ân quyết định như thế nào trước rồi mới nói.

Tả Nhất Đao tất nhiên là chú ý đến chi tiết này, trong lòng đã hiểu rõ mối quan hệ của hai tên thiếu niên này.

Dương Ân không ngờ được rằng đột nhiên có một vị cấp bậc vương giả muốn thu nhận hai người bọn họ làm đồ đệ, trong lòng liền cảm thấy vui mừng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Sau khi đi theo Tiểu Hắc, hắn đã được mở mang rất nhiều kiến thức, tầm mắt của hắn cũng trở nên rộng lớn hơn, Yêu Vương cho bọn họ làm thú cưỡi, bọn họ còn chẳng muốn, ngay cả Thiên Yêu cũng đều bị bọn họ thu phục, nhưng cũng không thèm để trong mắt, giờ Nhân Vương muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, tâm trạng đó tự nhiên nhanh chóng liền trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.

Tiểu Hắc không phải là người thầy tốt nhất ở bên cạnh hắn sao?

Dương Ân đáp lại: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, ta đã có sư tôn rồi, không thể một lần nữa lại tham gia vào môn phái khá!.”, dừng lại một chút, hắn xoay mặt nhìn sang Khỉ Gầy bên cạnh nói tiếp: “Nếu đại nhân không vứt bỏ, có thể thu nhận vị huynh đệ này của ta làm đồ đệ, ta nghĩ rằng hắn sẽ không từ chối đâu!”

“Đại ca, huynh không bái sư, ta cũng không bái sư!”, Khỉ Gầy vô cùng quả quyết.

“Khỉ Gầy, không được làm loạn!”, Dương Ân nhẹ giọng mắng, tiếp đó hắn lại nói: “Vị đại nhân này coi trọng chúng ta, đó là vinh hạnh, nếu như không phải đại ca đã có sư tôn thì đã lập tức quỳ xuống bái sư, sao có thể sẽ nói lời vô ích nữa chứ”.

“Ừ ừ, không sai, tiểu tử mau bái sư đi, bỏ qua cơ hội lần này là sẽ không có lần sau nữa đâu!”, Tả Nhất Đao sốt ruột nói.

Một trong hai tên thiếu niên đã có sư tôn rồi, ông ta không tiện thúc ép, nhưng ông ta cũng không muốn bỏ qua tên thiếu niên biến thành yêu còn lại kia.

Nếu như người khác nhìn thấy một Tả Nhất Đao luôn ung dung, thận trọng vững vàng có dáng vẻ như thế này, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, vị Chiến Vương một tay này trên sa trường đã từng đối mặt với thiên binh vạn mã, cùng với rất nhiều cường địch mà chưa ai từng thấy ông ta lộ ra vẻ khác thường, hiện giờ vì thu nhận đồ đệ mà lại sốt sắng như thế, có thể thấy ông ta đang rất nóng lòng.

“Đại ca, huynh thật sự muốn ta bái vị đại nhân này làm sư sao?”, Khỉ Gầy lại một lần nữa trưng cầu ý kiến của Dương Ân.

“Ừ, bắt buộc phải bái, vị đại nhân này đường đường là cường giả cấp vương, ông ấy chịu thu nhận ngươi làm đồ đệ, chính là phúc phần tu được mấy đời rồi, nếu như không phải ta đã có sư tôn, ta nhất định cũng sẽ lập tức bái ông ấy làm sư!”, Dương Ân vô cùng quả quyết.

Những lời này khiến Tả Nhất Đao cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, ông ta nói với Dương Ân: “Nói cho ta biết sư tôn của ngươi là ai, ta bảo hắn trục xuất ngươi khỏi sư môn, huynh đệ hai người các ngươi đều gia nhập môn hạ của ta đi!”

Dương Ân gãi gãi sau đầu nói: “Sư tôn của ta ấy à, ông ấy có tung tích thất thường, chính ta cũng không biết ông ấy đang ở đâu, lúc trước trong sườn núi Lang Yên tình cờ gặp được, lúc đó ông ấy nói muốn đi bắt một tên Thiên Yêu làm thú cưỡi, nếu như không có sư tôn ta cũng không thể có bản lĩnh đầy mình như bây giờ, vì vậy ta không thể vong ân bội nghĩa, vậy nên vẫn mong đại nhân xem xét mà lượng thứ!”

Tất nhiên những lời này của Dương Ân đều là bịa đặt.

Nhưng qua tai Tả Nhất Đao nghe lại là một loại cảm nhận khác, trong lòng ông ta dâng lên một cơn sóng lớn, thầm nghĩ: “Bắt Thiên Yêu làm thú cưỡi? Tên tiểu tử này không phải đang lừa gạt mình đấy chứ?”

Đối với loại chuyện này, ông ta thà tin là có chứ không muốn tin là không, ông ta sợ là một số cường giả của cảnh giới siêu phàm đã xuất sơn, sau đó nhìn trúng tiềm chất của Dương Ân, mà thu nhận Dương Ân làm đồ đệ ghi danh.

Dù thế nào đi nữa, để đảm bảo, Tả Nhất Đao đã không còn ý định thu nhận Dương Ân làm đồ đệ nữa, ông ta cười nói: “Tốt lắm, người là một đứa trẻ rất trọng tình nghĩa, sư tôn của người có thể nhận một đồ đệ như vậy sẽ cảm thấy rất vinh hạnh”, rồi ông ta lại nhìn sang Khỉ Gầy nói: “Bổn vương là thượng nhất đại trung tướng của quân Trấn Man - Tả Nhất Đao, ngươi bái bổn vương làm sư cũng sẽ không khiến ngươi xấu hổ.

Huống hồ huyết mạch cơ thể ngươi thức tỉnh năng lực hóa yêu, nếu như không có người bảo hộ, nhất định sẽ bị bài xích, rất dễ sớm chết non, ngươi tự mình cân nhắc kĩ lưỡng đi!”

Lúc này, Khỉ Gầy cũng đã không còn già mồm nữa, không thèm quan tâm nơi đây là hồ nước, liền quỳ xuống nói với Tả Nhất Đao: “Đồ nhi - Tôn Đẩu bái kiến sư tôn!”

“Tốt tốt, ra khỏi hồ trước đã, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện!”, sau khi Tả Nhất Đao vui vẻ nói, ông ta vươn tay ra nắm lấy Dương Ân và Khỉ Gầy, sau đó nhanh chóng bay về phía vị trí sườn núi mà mình đã tọa thiền lúc đầu.

Sau khi bọn họ tiếp đất, Tả Nhất Đao hất tay, bắt đầu thu lại trận pháp nơi này, ao thanh lọc lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ bình yên vốn có.

.

truyện kiếm hiệp hay

Nơi đây là khe bên cạnh sườn núi, núi non trùng điệp, có một động tiên hẻo lánh yên tĩnh âm u, không những có thể khiến Tả Nhất Đao từ trên nhìn xuống thấy được tất cả sự vật phía dưới, canh giữ bảo vệ ao thanh lọc, mà còn có thể cho phép ông ta ở đây tĩnh tâm tu luyện mà không bị quấy rầy.

“Tôn Đẩu, ngươi ở đây hành lễ bái sư một lần nữa đi!”, Tả Nhất Đao trang nghiêm nói với Khỉ Gầy.

Khỉ Gầy lại một lần nữa trịnh trọng hành đại lễ, Dương Ân ở bên cạnh thầm giao phó: “Hiện giờ Khỉ Gầy cũng đã có người làm chỗ dựa cho, sau này dù ta có xảy ra chuyện gì, cũng không lo sẽ tùy tiện liên lụy đến hắn rồi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.