Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 259: Phong Cách Đàu Gấu Của Hoàng Gia




Ngay sau đó, chỉ thấy thiếu niên đang được bọn họ khen ngợi kia bị Dương Ân bắt lấy bàn tay, kéo về phía trước, dưới chân bị vấp, cứ thế khiến cho thiếu niên nóng nảy kia bổ nhào, úp mặt xuống đất.

Ôi trời!

Thiếu niên nóng nảy kêu la đau đớn, răng cửa bị gãy vài cái, máu tươi từ trong miệng chảy ra, trông vô cùng nhếch nhác.

Dương Ân nói: “Ta nói một lần nữa, ta không làm gì cô ta hết.

Đợi cô ta tỉnh lại thì hỏi cho kỹ, nếu còn lằng nhằng không thôi thì đừng trách Tử tước ta không khách sáo”.

“Lớn lối nhỉ, ngươi biết chúng ta là ai không”, một thiếu niên khác của học viện Hoàng gia quát lên.

“Ta không cần biết ngươi là ai, đừng chọc vào ta là được”, Dương Ân không khách sáo mà trả lời.

Đối phương đều là một đám mồm to, óc hạt nho, hắn cũng không muốn nhiều lời với chúng.

Nếu lôi thôi nhiều lời thì hắn sẽ đánh cho đến mẹ cũng không nhận ra chúng.

“Ta phải giết ngươi!”, thanh niên nóng nảy kia bò dậy, mang theo cơn tức tối lại một lần nữa xông lên giết Dương Ân.

Hắn ta vẫn chưa tấn công tới Dương Ân thì thiếu niên đội mũ kim giao kia đã ngăn lại nói: “Liêu sư đệ, ngươi quay lại đi.

Ngươi không phải là đối thủ của hắn”.

Thanh niên nóng nảy kia đã tức đến tận đỉnh đầu, sao lại nghe lời của thiếu niên đội mũ kim giao, vẫn dốc sức xông tới giết Dương Ân.

“Tự tìm đường chết!”, Dương Ân coi thường nói một tiếng, sau khi né một chiêu của thiếu niên nóng nảy kia thì hung hăng đấm một phát vào bụng dưới của hắn ta.

Phụp!

Sau khi ăn quả đấm của Dương Ân, thiếu niên nóng nảy phụt ra máu tươi, người cong như con tôm bay ra.

“Liêu sư đệ!”, một thiếu niên của học viện Hoàng gia hô lên một tiếng, xông tới đón thiếu niên nóng nảy, nếu không để hắn ta rơi xuống thì sẽ càng thảm.

.

Tiên Hiệp Hay

Nhưng khi thiếu niên kia bắt được thiếu niên nóng nảy thì cảm nhận được một lực cản vô hình, nên bị ngã luôn xuống đất, trộn thành một đống.

Lúc này, mấy thiếu niên học viện Hoàng gia có mặt ở đây đều tỏ ra nét mặt kinh ngạc.

Thiếu niên trước mặt kia cũng trạc tuổi bọn chúng, nhưng thực lực lại mạnh hơn chúng quá nhiều, điều này khiến chúng thật khó chịu.

Khi những thiếu niên kia hoàn hồn lại thì nhất loạt rút binh khí, muốn vây giết Dương Ân.

Thiếu niên được gọi là ngũ hoàng tử kia hỏi Dương Ân: “Chắc ngươi là con dân Đại Hạ?”

“Đúng thì sao mà không thì sao?”, Dương Ân vừa nghe thấy có người gọi thiếu niên kia là ngũ hoàng tử, vậy thì có lẽ đối phương là ngũ hoàng tử của Đại Hạ, Đường Thần Thành.

Dương Ân từng là con trai của Bá tước, Tử tước thế tập, nhưng vẫn còn khoảng cách chênh lệch rất lớn với hoàng thất chân chính, cho nên chưa từng gặp hoàng tử hoàng thất, trước mắt coi là người đầu tiên.

Nhưng, hắn đã sớm biết một số tình hình cơ bản của các vị hoàng tử hoàng gia.

Vị ngũ hoàng tử trước mắt này thật ra chỉ là con trai của một vị trắc phi, không có tư cách trở thành thái tử.

Nhưng nghe nói thiên phú tu luyện của ngũ hoàng tử không tầm thường, cũng được đương kim hoàng thượng yêu thích nên tương lai cũng có khả năng được phong vương.

Cho dù thân phận của Dương Ân vẫn chưa bị tước bỏ thì cũng không có tư cách để nói chuyện ngang hàng với người đường đường là hoàng tử một nước, huống hồ bây giờ hắn vẫn là thân phận lính ngục nô.

Nhưng hắn lại không vì điều này mà khom lưng uốn gối với ngũ hoàng tử.

Đây không phải là vì hắn trở nên tự đại mà vì hắn rất căm hận hoàng thất.

Hoàng thất không phân rõ phải trái trắng đen đã xử lý Dương gia, điều này khiến hắn cảm thấy không hài lòng với hoàng gia.

“Nếu ngươi là con dân Đại Hạ thì ngươi nên chạy tới đây mà bái kiến ngũ hoàng tử!”, thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh Đường Thần Thành lớn tiếng nói.

Thiếu nữ này tên là Liễu Diệp Mị, đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp, cực kỳ thích ngũ hoàng tử, cô ta mong ước leo lên giường ngũ hoàng tử trở thành hoàng tử phi.

Những thiếu niên, thiếu nữ khác lần lượt là Cao Thịnh Tài, Lã Minh Tân, Liêu Chi Hoàn, Hà Tiểu Song còn người trung niên kia thì là một thái giám tên là “Lý công công”.

“Hoá ra là ngũ hoàng tử điện hạ, thật là thất lễ!”, Dương Ân chắp tay, sau đó nói: “Ta cứu cô ta ở trong đầm lầy, nếu các ngươi đã quen biết nhau thì ta sẽ giao cô ta lại cho các ngươi”.

Nói xong, Dương Ân xoay người rời đi, hắn không muốn dây dưa với mấy kẻ này, cũng không ước mong xa vời vị ngũ hoàng tử này có thể giúp Dương gia của hắn khôi phục lại địa vị, nói không chừng còn vì chuyện này mà người ta còn bỏ đá xuống giếng ấy chứ.

Cho nên, bây giờ vẫn nên kính nhi viễn chi, tất cả nên dựa vào mình mà thôi.

Ngũ hoàng tử Đường Thần Thành lộ ra vẻ mặt mang mấy phần không vui nói: “Nếu ngươi đã cứu Lâm sư muội thì đợi cô ta tỉnh lại rồi nói”, ngừng một lát hắn ta lại nói: “Bây giờ nên tính toán món nợ ngươi đánh thương Liêu sư đệ của ta đi”.

“Hắn ta muốn giết ta, ta dạy dỗ hắn ta thì làm sao?”, Dương Ân cau mày nói.

“Ha ha, ta là ngũ hoàng tử, muốn dạy dỗ một kẻ dân đen như ngươi thì sao?”, ngũ hoàng tử tỏ vẻ ngạo mạn, cười nói.

“Đây chính là phong cách đầu gấu đầu mèo của Hoàng gia ngươi đó hả?”, Dương Ân tỏ vẻ u ám nói.

“To gan, dám trả treo với ngũ hoàng tử, ngươi muốn chết đúng không!”, Cao Thịnh Tài đứng bên cạnh gào thét.

“Cất cái dáng vẻ kiêu ngạo nhàm chán của các ngươi đi.

Đây là núi Lang Yên, không phải thế giới bên ngoài đâu!”, Dương Ân ném lại một câu hung ác rồi quay người rời đi.

“Để hoàng tử ta thử xem, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí ở đâu mà dám mạo phạm uy nghiêm của hoàng thất ta!”, ngũ hoàng tử lạnh lùng nói, sau đó muốn xông tới giết Dương Ân.

Lúc này, Lâm Thê Thê tỉnh dậy, hô lên: “Ngũ hoàng tử, đừng đánh nhau với hắn”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.