Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 243: Nhận Đồ Bồi Thường




Dương Ân nhìn động tác của Hoàng Phủ Minh Ngọc thì không khỏi nhớ đến người con gái mà hắn luôn nhớ thương trong lòng.

Vẫn nhớ lúc đầu, Sên Nhỏ luôn bị hắn chế giễu không có ngực cũng chẳng có mông, lúc đó Sên Nhỏ cũng thẳng người như vậy để Dương Ân kiểm tra cơ thể.

Nhóc Dương Ân cũng không khách sáo mà sờ tới sờ lui kiểm tra một lượt, sờ qua sờ lại đến nỗi không hiểu sao lại nảy sinh tình cảm thiếu niên thiếu nữ.

Từ đó, hai người đã ước định riêng với nhau chuyện cả đời.

Năm đó hắn mới 13 tuổi mà nàng mới 12 tuổi.

Ở hoàng triều Đại Hạ, có rất nhiều người 14, 15 tuổi đã thành thân.

Họ 12, 13 tuổi cũng coi như sắp lớn rồi.

Thậm chí có thể đính ước trước, đáng tiếc, họ vẫn chưa kịp làm vậy thì hai người đã bị buộc phải tách nhau ra.

“Tử Hàm, nàng đợi ta nhé.

Trong vòng ba năm, nhất định ta sẽ quay lại cưới nàng!”, Dương Ân thề với lòng.

“Tiểu huynh đệ, không biết ngươi đã từng nghe về Tiết Quý chưa?”, Hoàng Phủ Thái Canh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Ân.

Dương Ân hừ một tiếng lạnh lùng: “Đó là nỗi nhục của hoàng triều Đại Hạ chúng ta, sao lại chưa nghe qua chứ”.

Mười năm trước, trong trận đại chiến giữa Đại Hạ và tộc Man di, Tiết Quý, một trong mười vương giả đứng đầu Đại Hạ đã làm phản, trở thành thượng khách của tộc Man di.

Tuy nói, gã chưa từng giết hại một chiến sĩ, chiến tướng nào của Đại Hạ, nhưng sự phản bội của gã đã khiến lực chiến đấu của Đại Hạ giảm sút tới mức gần như bị đánh bại, đồng thời cũng làm bị chết, bị thương rất nhiều người.

Từ đó Tiết Quý mang cái tên “nỗi nhục của Đại Hạ”.

Dương Ân đã từng nghe người trong nhà nhắc tới chuyện này, hắn cho rằng, kẻ tên là Tiết Quý này thật trơ tráo.

“Đại Hạ các ngươi chỉ biết Tiết Quý là kẻ đáng chết, nhưng thực ra tộc Man di chúng ta lại coi gã là dũng sĩ mạnh nhất, nhận được rất cả sự tôn trọng của tộc Man di”, Hoàng Phủ Thái Canh đáp lời, ngừng một lát lão ta bổ sung thêm: “Một người đàn ông mà có cả gia đình bị quân vương Đại Hạ các ngươi giết chết hết, mà còn không giết bất kỳ người lính nào của Đại Hạ, lẽ nào dũng sĩ như thế không đáng được tôn trọng sao?”

“Ha ha, một kẻ làm phản, bị giết chín họ là đúng rồi”, Dương Ân cười lạnh lùng.

Hoàng Phủ Thái Canh lại muốn đáp lại thì Hoàng Phủ Chiến Hùng và Thạch Sa Phong đã bất ngờ xuất hiện cách họ không xa.

Hoàng Phủ Chiến Hùng cưỡi sư tử vàng của ông ta phi tới trước nói: “Quả thực là như vậy, quân vương của Đại Hạ các ngươi căn bản là không rõ phải trái, nghe theo lời tiểu nhân xảo quyệt, cảm thấy Tiết Quý đã sớm có tâm làm phản.

Thật ra, ông ta không biết Tiết Quý là một người tốt, chỉ là gã tha cho một phụ nữ đang mang thai, không nhẫn tâm giết chết phụ nữ và trẻ em, nên vì thế mà bọn chúng nghi ngờ người phụ nữ của tộc ta có qua lại với Tiết Quý.

Đáng thương cho lòng nhân từ nhất thời của Tiết Quý lại khiến cho quân vương Đại Hạ các người chém cả nhà.

Thử hỏi, chuyện này là lỗi của Tiết Quý hay lỗi của quân vương Đại Hạ?”

“Ông lại là ai nữa?”, Dương Ân đã nhìn thấy Hoàng Phủ Chiến Hùng và Thạch Sa Phong tới, liếc mắt nhìn rồi hỏi.

“To gan, thấy đại vương của tộc ta còn không quỳ xuống hành lễ!”, có một chiến tướng đứng sau Hoàng Phủ Chiến Hùng trách mắng sự vô lễ của Dương Ân.

“Xem ra, không phải là các ngươi tới để bồi thường cho ta!”, ánh mắt Dương Ân trở nên ác liệt dần.

Chiến tướng đó còn muốn nói gì nữa nhưng Hoàng Phủ Chiến Hùng đã vung tay ngăn lại.

Sau đó, chiến tướng đó lại nói với Dương Ân: “Chúng ta tới chuộc người, ngươi thả người ra đi, những đồ ngươi muốn đều mang tới rồi”.

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Thạch Sa Phong.

Thạch Sa Phong lại nói với người ở phía sau: “Khiêng hết đồ lên đây”.

Sau đó, mấy người nhảy từ lưng con voi có chiếc ngà khổng lồ xuống dưới đất, rồi đem những cái hòm cùng các túi đồ khiêng xuống, chúng đưa đồ tới phía trước, sau đó mở hết ra.

Lúc đó, rất nhiều hòm đựng huyền tinh thạch hạ phẩm phát ra ánh sáng rực rỡ, huyền khí nồng đậm xông lên cả khoảng trời, khiến người ta loá mắt.

Ngoài ra còn có thảo dược, vàng bạc, châu ngọc… là một khoản tài phú kinh động lòng người.

Những thứ này đều dựa theo yêu cầu mà Dương Ân đề ra để bồi thường, thậm chí còn nhiều đồ hơn.

“Ở đây có 50 ngàn huyền linh thạch hạ phẩm, 50 triệu đồng vàng và châu báu có giá trị 5 triệu, linh dược và lão dược không thiếu một gốc, còn có bí quyết kỹ thuật chiến mà người Đại Hạ các ngươi tu luyện, những thứ này đều đã quá mức bồi thường.

Ngươi xem đi, sau đó thả con gái của Vương ta và Bát thúc ra”, Hoàng Phủ Chiến Hùng vô cùng bình tĩnh nói.

Ông ta không hổ là trưởng tộc của một tộc người, phần khí phách này không phải điều mà người bình thường có được.

Nếu là người khác mà bỏ ra khoản lớn như vậy thì không biết đã đau lòng tới mức nào, sao có thể còn bồi thường thêm chứ?

Đương nhiên, Dương Ân sẽ không đi kiểm tra.

Hắn dùng thần thức quét một lượt, xác định đối phương không giở trò thì nói: “Mua bán đã xong, các ngươi có thể đem người đi rồi đấy”.

“Bát thúc, A Ngọc qua đây!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng không ngờ Dương Ân lại sảng khoái như vậy, ông ta cũng không nghĩ nhiều mà gọi Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc đi qua.

Hoàng Phủ Chiến Hùng không vì Dương Ân xuất hiện một mình ở đây mà dám gây rắc rối.

Ông ta đã nghe Thạch Sa Phong nói qua, ở đây có một con rùa thiên yêu, bọn chúng không đối phó nổi với sự tồn tại của đẳng cấp đó, ông ta không muốn thêm chuyện phiền toái.

Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc đi về phía Hoàng Phủ Chiến Hùng.

Hoàng Phủ Thái Canh đi được nửa đường mới quay đầu nói với Dương Ân: “Ngươi không định kêu Rùa yêu đại nhân giải phong ấn trên người ta sao?”

“Ông chắc chắn muốn lão giải phong ấn sao? Ta không bảo đảm lão có nặng tay hay không đâu”, Dương Ân cười nhạt, nói.

Hoàng Phủ Thái Canh nhìn nụ cười này của Dương Ân thì bỗng chốc bỏ đi suy nghĩ đó trong đầu, sợ rùa yêu kia xuất hiện sẽ giết chết lão ta.

Hoàng Phủ Minh Ngọc lại đi tới trước mặt Dương Ân, nói thẳng với hắn: “Nếu lần sau lại để ta gặp ngươi, thì ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành người đàn ông của ta”.

Nói xong, cô ta phóng khoáng quay người chạy về phía cha mình.

Vốn dĩ, Dương Ân cho rằng cứ thế có thể yên tâm quay về rồi, nhưng Tiểu Hắc lại truyền âm nói: “Đừng để chúng đi vội, ta có một chuyện muốn hỏi chúng, ta phát hiện ra manh mối của dược vương loại hồn rồi”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.