Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 232: Giáo Đồ Thánh Hỏa Giáo




Thánh Hỏa Giáo là một thế lực trấn quốc ở nơi phía nam địa giới.

Ở nơi giới vực Đại Hạ này, có tổng cộng 28 nơi thế lực trấn quốc mạnh nhất, lần lượt là “Nhất Cung, Nhị Tự, Tam Điện, Tứ Đảo, Ngũ Sơn, Lục Môn, Thất Giáo”, trong đó thì núi Nga Mi nằm trong biên giới của hoàng triều Đại Hạ thuộc về một trong “Ngũ Sơn”, mà “Thánh Hỏa Giáo” cai quản địa bàn của tộc Man di lại thuộc về một trong “Thất Giáo”.

Các thế lực trấn quốc này không phải là sức mạnh của một quốc gia, mà là trấn áp tất cả các quốc gia cùng một lúc, mỗi thế lực thống lĩnh một khu vực rộng lớn, các quốc gia và chủng tộc lớn nhỏ khác nhau đều lần lượt thuộc quyền quản lý của họ.

Sức mạnh của họ là không thể tưởng tượng được, trong mắt người phàm, họ là thần, là tiên, người phàm thì khao khát có một ngày sẽ từ thế giới trần tục bước được vào thế giới siêu phàm của họ, và trở thành một phần của họ, được nhìn xuống nơi chúng sinh, hưởng thụ tuổi thọ ngàn năm, thậm chí cả vạn năm, theo đuổi con đường trường sinh bất lão.

Những người đang xông vào địa bàn của nhóm Dương Ân đây chính là một đám giáo đồ Thánh Hỏa Giáo.

Các giáo đồ Thánh Hỏa Giáo ăn mặc rất kỳ dị, cả đàn ông và phụ nữ đều mặc một lớp quần áo dày, trang trí khắp người bằng các loại đồ trang sức vàng bạc, vừa nhìn đã thấy quả là phong tình dị tộc, ngoài ra, trên ngực của họ còn có một biểu tượng độc đáo, đó là một ngọn lửa, truyền thuyết kể rằng Thánh Hỏa Giáo là do một ngọn lửa thánh linh rơi xuống, sau một vị thánh đã lấy ngọn lửa thánh linh rồi lập nên tông phái, trải qua hàng vạn năm phát triển và kế thừa, nó dần dần từ thế lực nhỏ biến thành thế lực trấn quốc lớn một phương, thống trị một khu vực rộng lớn ở phía nam của Hoa Hạ giới vực.

Đám giáo đồ Thánh Hỏa Giáo trước mặt đây khác nhau ở chỗ linh yêu, trên ngực họ đều có thêu một ngọn lửa màu trắng và vàng, đây là biểu tượng của các giáo đồ Thánh Hỏa Giáo.

Biểu tượng ngọn lửa của Thánh Hỏa Giáo có tổng cộng bảy loại, lần lượt là trắng, vàng, lam, xanh, đỏ, tím và đen, địa vị càng cao thì màu biểu tượng càng đậm.

Màu trắng thuộc cấp thấp nhất của Thánh Hỏa Giáo, những người này là người hầu của Thánh Hỏa Giáo và là giáo đồ ngoại môn, chỉ sau khi trở thành giáo đồ nội môn thì mới có đủ tư cách để thêu ngọn lửa màu vàng.

Trước mặt chỉ có ba người đủ tư cách thêu ngọn lửa màu vàng trên áo, trong ba người này có một người trung niên và một đôi thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi.

Người đàn ông trung niên trạc ngoài bốn mươi, đầu đội mũ vải ôm sát, có hai hàng râu, mũi cao thẳng, mắt trũng sâu, trên lưng đeo một thanh đao cổ, cưỡi trên một con Thanh Lâm Tượng Vương uy mãnh, cả người và thú cưỡi đều tỏa ra một cảm giác người lạ chớ lại gần.

Có thể sử dụng voi cấp Vương làm vật cưỡi, có thể thấy người đàn ông trung niên này cũng đã đạt đến cảnh giới Vương giả, tên của hắn là La Hán Triều.

Người thiếu niên khoảng mười tám kia có mái tóc dài màu vàng, vẻ ngoài khôi ngô, trên khuôn mặt thấp thoáng nụ cười tà mị, cưỡi trên lưng một con sư tử vàng, trong tay cầm một cái kích hoàng kim, trên chân đeo một chiếc vòng sư tử vàng, đi một đôi ủng hoàng kim, đôi mắt luôn ánh lên vẻ kiêu hãnh đầy ngạo nghễ.

Chàng trai trẻ tên là Thác Bạt Nã Tác, thuộc dòng dõi của tộc Man di, nhưng hắn ta không sinh ra trong tộc Man di, mà là một người tộc Man di lớn lên trong Thánh Hỏa Giáo.

Người thiếu nữ có vẻ ngoài ưa nhìn, đeo đầy vàng bạc, ăn mặc hở hang, thân hình gợi cảm không lẫn vào đâu được, trên tay cầm một cây đàn tỳ bà, dưới đầu ngón tay ngọc ngà của cô ta, tiếng nhạc du dương vui vẻ liên tiếp không ngừng, giọng hát như tiếng lắc bạc của cô ta bay bổng khắp núi rừng, tạo thêm rất nhiều cảm giác thoải mái cho nhóm người này.

Cô gái này là người Miêu tộc, tên là Chu Nhược Hồng, cưỡi trên một con mèo lửa, đi ngang hàng với Thác Bạt Nã Tác, ánh mắt luôn dính chặt lấy hắn ta, tâm tình thiếu nữ cuộn trào khó che giấu nổi.

Đi sau ba người bọn họ là những giáo đồ ngoại tộc cưỡi những thú cưỡi khác nhau, tất cả đều còn khá trẻ, khoảng từ 16 đến 18 tuổi, nhưng thực lực của họ cũng không hề yếu, tổng cộng có 25 người, mỗi người bọn họ đều đem theo đủ thứ túi to túi nhỏ, có những cái còn đang rỉ máu ra ngoài, dễ thấy bên trong nó hẳn là có những thứ đầy máu me nào đó.

Khi nhóm người này đến gần, Dương Ân đang luyện tập kỹ năng chiến đấu đã cảm nhận được sự tồn tại của họ.

Dương Ân trèo lên cây, hai mắt sáng rực, xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, từ trong những khe hở ít ỏi nhìn thấy đoàn người ngựa đang chậm rãi đi tới, bên tai cũng nghe thấy tiếng nhạc của Chu Nhược Hồng, lòng thầm tự hỏi: “Không phải người tộc Man di?”

Dương Ân tưởng rằng đó là những người do Thạch Sa Phong đưa đến, nhưng bây giờ lại thấy dường như không phải, hắn nhanh chóng tụt xuống, đến trước mặt Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc nói: “Có một đám người lạ đang tới đây, lát nữa các người nói ít thôi, đừng gây thêm phiền phức cho ta”.

“Ở đây trừ người tộc Man di của ta ra, thỉnh thoảng cũng chỉ có do thám của Đại Hạ xuất hiện, còn có người lạ nào nữa?”, Hoàng Phủ Thái Canh nghi ngờ tự hỏi.

Dương Ân quay sang con rùa già đang nằm trên bờ, bảo nó quay trở lại hồ nước, đầu tiên phải tìm hiểu xem đó là bạn hay thù đã.

Tiểu Hắc xuất hiện trên vai Dương Ân, nói: “Nhóm người này không yếu đâu, có người thuộc cảnh giới Vương giả đấy, mạnh hơn lão già vừa bị bắt này nhiều”.

.

Chap mới luôn có tại # TRUМtr цyen.V n #

“Ngươi biết cả chuyện này sao?”, Dương Ân kinh ngạc hỏi.

“Đợi đến khi ngươi đạt được tới cảnh giới nhất định, cũng có thể cảm nhận được cảnh giới của đối phương từ hơi thở kéo dài và khí lực ngưng tụ”, Tiểu Hắc nói..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.