Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 229: Tu Luyện Dưới Thác Nước 2




Hắn vẫn không bỏ cuộc, bò lên đến lần thứ ba rồi lại bị đánh cho ngã nhào xuống.

Lần thứ tư!

Lần thứ năm!

...!

Mãi cho đến lần thứ mười lăm, Dương Ân mới có thể hít vào một hơi, cùng với tấn Long Quy trấn thủy vững vàng đứng ở dưới thác nước, áp lực cường đại của dòng nước đang trút xuống vẫn như cũ, không hề thuyên giảm, uy mãnh bá đạo, từng đợt từng đợt trút xuống quả thực đáng sợ.

Dương Ân dựa vào thần đình, lấy ý chí tinh thần gánh vác toàn bộ áp lực, lại dùng tấn Long Quy trấn thủy không ngừng hấp thu năng lượng của nước tại nơi đây, Thái Thượng Cửu Huyền quyết ở trong người hết lần này đến lần khác được hắn vận dụng, sức mạnh của toàn bộ cơ thể hắn đã được điều chỉnh đến mức cực điểm để chống lại những cú sốc.

Lần này Dương Ân kiên trì được nửa khắc, đến lúc năng lượng trong đan điền trung tâm của cơ thể đã cạn kiệt, lại bị đánh ngã nhào ra chính giữa đầm nước.

Dương Ân nằm trong nước, hồi lâu cũng không dậy nổi, nhưng lòng lại sáng như gương, dường như hắn đã nhận ra: "Khi áp lực nước không ngừng đánh xuống, chút thực lực này của ta căn bản không đủ sức chống đỡ, ở đây tu luyện có thể trau dồi sức bền và khả năng chịu đựng của ta".

Dương Ân nằm trong nước và hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, ngay sau đó liền chạy vào trong thác nước để tu luyện.

Không lâu sau, Dương Ân lại bị cuốn xuống đầm nước, nhưng cũng ngay sau đó, hắn lại đứng dậy và đối mặt với thác nước.

Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc đều nhìn thấy cảnh đó, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, người liều mạng vì tu luyện không ít, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người tàn nhẫn với chính mình như vậy.

“Tên nhóc này nếu phát triển hơn nữa, e rằng sẽ không thua kém Thiên Kiêu của thế lực trấn quốc”, Hoàng Phủ Thái Canh thở dài nói.

Nếu như lão ta không xác định được Dương Ân là con dân của hoàng triều Đại Hạ, thì lão ta cũng hoài nghi liệu Dương Ân có phải là con cháu của thế lực trấn quốc hay không, bởi vì chỉ có con cháu của thế lực đó mới có thể triệu hội được một con rùa yêu cường đại như vậy.

"Mấy vị Thiên Kiêu của thế lực trấn quốc đó rất cường đại sao?", Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi.

"Dĩ nhiên, bên trong Đại Hạ có núi Nga Mi, nơi đó đại đa số cũng chỉ thu nhận nữ đệ tử, người nào cũng như tiên nữ vậy, lên trời xuống đất, so với vương giả tầm thường mạnh hơn nhiều lắm.

Bên trong tộc Man di của chúng ta không có thế lực trấn quốc, nhưng tộc chúng ta nằm dưới sự quản lý của Thánh Hỏa Giáo, giáo đồ của Thánh Hỏa Giáo cũng không hề kém cạnh so với tiên nữ của núi Nga Mi, lần này để cho cháu đi ra ngoài tu luyện cũng là vì một năm sau cháu sẽ tham gia nghi thức tuyển chọn giáo đồ của Thánh Hỏa Giáo, chỉ cần cháu trở thành giáo đồ của Thánh Hỏa Giáo, tương lai thoát khỏi thế tục, sẽ có cơ hội giống với tổ tiên tộc Man di của chúng ta, trở thành thánh nhân được vạn người kính ngưỡng".

“Ta thực sự có thể làm được sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc nói.

“Đương nhiên, nếu như cháu không thể, thì sẽ không có người nào thuộc tộc ta có thể”, Hoàng Phủ Thái Canh cười nói.

“Nhưng liệu hắn có thực sự để chúng ta đi không?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn về phía Dương Ân, buồn bã nói.

Hoàng Phủ Thái Canh không trả lời câu hỏi này.

...!

Lúc này, Thạch Sa Phong đã sải cánh nhanh chóng bay về triều đình Man di.

Thạch Sa Phong là Man vương cao cấp, nhưng bị thương nặng lại phải bay một đoạn đường dài, nếu bình thường chỉ cần hơn một ngày là có thể trở về triều đình, thì bây giờ phải mất tới ba ngày.

Triều đình Man di rất đơn giản, từng cái trướng lớn dựng lên trên đồng cỏ đều có bố trí ngựa, nơi cỏ thấp có thể nhìn thấy gia súc tùy ý đi lại gặm cỏ, voi, hổ, báo sống thành bầy, sống yên ổn với nhau, người Man di lấy bò ngựa làm bạn, sống hòa thuận với voi hổ như láng giềng.

Những con người Man di nồng hậu, mến khách nhưng đồng thời cũng dũng cảm, thiện chiến, đây là những đặc tính đã khắc trong xương tủy, không bao giờ thay đổi.

Những người Man di sống ở nơi có vị trí địa lý và thời tiết xấu, thường xuyên có bão hoặc bị các loài dã thú hay linh yêu tấn công.

Bọn họ không có địa hình tốt để trấn thủ, chỉ có thể dựa vào đôi tay để chống lại trời đất.

Hoàng triều Đại Hạ là một nơi trù phú và màu mỡ, quân Man di nhiều lần xâm lược chỉ để mở rộng lãnh thổ, hy vọng đem lại cho người dân một môi trường sống tốt hơn.

Đáng tiếc, người của hoàng triều Đại Hạ nhìn tuy không có sức mạnh trời cho, nhưng thiên tài lại vô cùng nhiều, khiến cho bọn họ không khỏi nản lòng.

Đương kim hoàng đế của tộc Man di là một người hùng tài đại lược, trải qua nhiều năm nghỉ ngơi dưỡng sức, bây giờ đã chuẩn bị đợi thời cơ chín muồi phát động công kích mãnh liệt đối với Đại Hạ, nhất định phải chiếm lấy lãnh thổ của hoàng triều Đại Hạ.

Trong trướng triều đình, một người Man di trung niên cao lớn và dũng mãnh, nét mặt dữ tợn, đang ngồi trên ghế hoàng đế bằng da hổ, trên đầu có đội vương miện, mặc áo giáp vàng, dưới chân có một con sư tử vàng đang nằm, ánh mắt tràn đầy thần sắc uy nghiêm.

Không cần phải nói, đây chính là hoàng đế của tộc Man di, Hoàng Phủ Chiến Hùng.

Hoàng Phủ Chiến Hùng có hùng tài đại lược, nhưng cũng là một vị hoàng đế si tình, chỉ có một người vợ thân yêu mà không có thê thiếp.

Vợ ông ta đã sinh cho ông ta hai đứa con gái sinh đôi từ nhiều năm trước, nhưng đáng tiếc là con gái lớn của ông ta đã sớm bị bắt làm tù binh, đến nay ông ta còn chưa tìm được hung thủ, càng không tìm được tung tích của con gái thất lạc, chuyện này chính là tâm bệnh của ông ta.

May mắn thay, cách đây không lâu, Hoàng Phủ Thái Canh đã nói với ông ta rằng con gái lớn Hoàng Phủ Minh Châu của ông ta vẫn còn sống, hơn nữa còn đi thăm dò tung tích, cuối cùng xác định rằng con gái của ông ta đang ở hoàng triều Đại Hạ, ông ta không thể chờ đợi được tới ngày đem quân đi tắm máu của hoàng triều Đại Hạ.

Đáng tiếc, ông ta còn chưa kịp hạ lệnh điên cuồng tấn công Đại Hạ thì đãi nghe Thạch Sa Phong vội vàng báo lại, rằng con gái nhỏ Hoàng Phủ Minh Ngọc của ông ta đã bị một tên Đại Hạ bắt mất, ông ta tức giận đến mức gầm lên ngay lập tức: "Thạch Sa Phong, ngươi là một trong những dũng sĩ mạnh nhất tộc ta, vậy mà lại bảo vệ không tốt công chúa Minh Ngọc, tội đáng chém đầu!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.