Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 183: 183: Tên Nhóc Này Có Thể Toát Ra Khí Thế Của Vương




Khi Dương Ân ngã xuống đất, gấu Hắc Cương nặng nề đạp mạnh hai chân gấu xuống mặt đất, sức mạnh kinh khiếp khiến cho mặt đất nứt toát đến chỗ Dương Ân còn chưa kịp đứng dậy, chấn động lại khiến cho hắn đang bò lồm cồm từ dưới mặt đất phải bay tung lên, sau đó gấu Hắc Cương lại lao tới như một viên đạn đại bác, nặng nề đạp mạnh vào vai Dương Ân, hất Dương Ân lên không trung cách đó vài mét, thậm chí còn đập mạnh vào cây cối đến mức gãy xương, tình hình lúc này trông rất thê thảm.

Tiểu Hắc núp ở bên kia, nhìn về phía Dương Ân khẽ thở dài: "Đúng là quá yếu".

Những pha ra đòn liên tiếp của gấu Hắc Cương thực sự rất đẹp mắt, nó cũng vô cùng hài lòng nói: "Chắc lần này thằng người đó chết rồi nhỉ!"

Gấu Hắc Cương cũng không khá hơn, khi nó toàn lực xuất thủ, thì vết thương tối hôm qua lại một lần nữa vỡ toang, bụng nó rỉ máu, sức lực tiêu hao càng lớn, sức chiến đấu còn lại không tới ba phần.

Dương Ân làm sao mà dễ dàng bị đánh chết như vậy, thân thể của hắn đã được luyện hóa cùng Bạn Sinh Lang Huyết Tinh, khả năng chịu đựng của hắn vô cùng phi thường, hơn nữa thân thể hắn còn bất tử, sau đợt công kích này đúng là hắn bị thương không hề nhẹ, nhưng cũng là một bước để cho hắn ý thức được, cho dù hắn đã đột phá tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp, nhưng so với yêu tướng đỉnh cấp thì vẫn có sự chênh lệch không hề nhỏ, chỉ một chút bất cẩn cũng có thể sẽ khiến hắn rơi vào nguy hiểm.

Dương Ân điều động huyền khí trên người, tốc độ lưu thông của mười hai kinh mạch chính cùng ba kinh mạch thần kỳ nhanh hơn so với ban đầu không biết nhanh bao nhiêu lần, thương thế trên người hắn trong nháy mắt hồi phục gần một nửa, cho tới khi hắn đứng lên được thì thương thế đã hồi phục được một nửa, tốc độ hồi phục này quả là đáng kinh ngạc.

"Đầu to, ngươi đánh ta đau quá đấy!", Dương Ân quát lớn một tiếng, sau đó liền chạy hết tốc lực về phía gấu Hắc Cương.

Giờ khắc này, chiến ý trong cơ thể hắn đã bị ép tới cực điểm, hắn không có ý định giữ sức nữa, một nguồn sức mạnh khác thường trỗi dậy bên trong hắn, chiến ý vô hình cùng ý chí Tử Thần trong thần đình của hắn dung hợp với nhau, hình thành một lực lượng kinh khủng, tựa như hắn chính là hóa thân của chiến vương Tử Thần, áp đảo chiến ý của kẻ thù.

Gấu Hắc Cương cảm nhận được điều đó, trong đôi mắt gấu hung tợn lộ ra một chút sợ hãi, nó lẩm bẩm nói: "Chuyện này...!chẳng lẽ đây là khí thế của chiến vương, làm sao có thể!"

Tiểu Hắc ở cách đó không xa cũng tỏ vẻ mặt kinh ngạc, thầm nói: "Tên nhóc này vậy mà có thể sinh ra khí thế của Vương?"

Khí thế của Vương là một tín niệm chiến ý, chỉ có thể được tạo ra sau khi đạt đến cảnh giới Vương giả.

Nó có thể nâng cao lòng tin và sức mạnh trong khi chiến đấu.

Người bình thường sẽ sợ hãi thất kinh khi đối mặt với khí thế của Vương, đó chính là cảm giác không giận tự uy của bậc Vương giả.

Dương Ân chỉ là một chiến sĩ nhỏ bé, vậy mà hắn thực sự có thể tạo ra khí thế của Vương, chỉ có thể nói rằng hắn đúng là người có tài năng xuất chúng.

Một khi đã có thể toát ra khí thế của Vương, sau này nhất định có thể trở thành Vương, thành tựu so với Vương giả bình thường chắc chắn cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Ngoài ra, còn có những điều thần kỳ khác đang đợi ở phía trước, chờ Dương Ân khám phá.

Dương Ân chạy càng lúc càng nhanh, trong lúc sức mạnh đang tuôn trào, thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục, cứ như thể hắn chưa từng bị thương.

Gấu Hắc Cương phải thối lui hết lần này đến lần khác, cuối cùng quay lại trốn vào sơn động, mất hết can đảm để chiến đấu.

“Tên nhóc kia, đủ rồi, dừng tay đi!”, Tiểu Hắc đột nhiên nói với Dương Ân.

Lúc này, Dương Ân không thể nghe theo lời của Tiểu Hắc, khí thế của hắn đã lên đến đỉnh điểm, nếu như hắn không trút được nó ra thì hắn sẽ bùng nổ, hắn đáp lại: "Ta dừng lại không được!"

Song chưởng của Dương Ân đánh ra ngoài, nhưng hắn không đánh vào gấu Hắc Cương, mà là đánh về phía đỉnh ngọn núi có sơn động.

Ầm!

Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, ngọn núi lập tức bị đánh bể cả một mảng lớn, đất đá lăn xuống, gấu Hắc Cương vừa mới trở lại trong sơn động liền bị đất đá nhấn chìm, bụi mù bay tứ tung trên bầu trời, khung cảnh vô cùng kinh hoàng.

Dương Ân dừng lại, khẽ thở ra một hơi: "Thực lực của ta sao có thể mạnh như vậy, lại không nằm trong tầm kiểm soát của ta".

Tiểu Hắc nhanh chóng chạy tới, nó dùng thần thức nói: "Nhóc con, ngươi chỉ vừa mới có thể ngưng tụ ra khí thế của Vương, còn chưa thành thạo nên mất khống chế là chuyện bình thường, tên đầu to kia thật là xui xẻo".

“Nó sẽ giết chúng ta, tại sao lại ngăn cản ta giết nó?”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc.

"Mọi sinh linh đều phải tu hành khổ cực, không có sinh tử thù thì cần gì nhất định phải sinh tử đối mặt, chúng ta hoàn toàn có thể lấy đức độ để thu phục chúng!", Tiểu Hắc nói, giọng điệu như một cao nhân.

Ngay sau đó, nó chạy về phía sơn động đã bị đập phá, Dương Ân chỉ có thể chạy theo nó.

Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện gấu Hắc Cương từ bên trong sơn động đẩy đá ra khỏi hang, dáng vẻ vô cùng chật vật, thật may là nó không gặp phải thương tích chết người, sau khi nhìn thấy Dương Ân, nó lập tức tỏ ra sợ hãi, nói: "Loài người, xin hãy bỏ qua cho ta".

Dương Ân chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Hắc đã đáp thay Dương Ân: "Bỏ qua cho ngươi thì cũng không thành vấn đề, làm thú cưỡi cho bọn ta là được"..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.