Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 173: 173: Gấu Hắc Cương Giận Dữ




Tiếng gầm khủng bố đó lan ra tứ phía, làm mấy con dã thú và một vài linh yêu yếu ớt đang say giấc phải run lên vì sợ, co ro trong động, không dám đi ra.

Mấy con cú mèo đang nghỉ ở trên cây cũng phải bay vội đi.

Đây không phải là sự tức giận của vương giả, nhưng ở gần nó đúng là có một vương giả thực thụ, đó là một con gấu Hắc Cương cấp tướng đỉnh cấp.

Lông của nó nhọn như kim, tứ chi to khỏe, cao đến một trượng, mắt sắc như dao, răng nhọn khát máu.

Nó đi chầm chậm về phía Dương Ân.

Rõ ràng là con đầu to này đã bị kích thích đến phát điên, muốn giết người giải hận.

Lúc này, đám tướng Man di mới hiểu vì sao Dương Ân lại chạy về phía chúng rồi.

Chắc hẳn là muốn dẫn họa đến đây, đúng là kế độc.

“Chỉ một con gấu hoang mà cũng đòi hạ được bọn tao à? Quá ngây thơ!”, tướng Man di đỉnh cấp cười khẩy, tiếp tục xông tới, mà Dương Ân đã cong đến 90 độ, lăn sang một bên, không muốn cứng đối cứng với chúng.

Tướng Man di đỉnh cấp thấy Dương Ân lại chạy, bèn lên tiếng: “Cung tiễn!”

Phía sau gã, có tướng Man di đã cầm cung, bắn vút đi như sao băng, bay thẳng về phía Dương Ân.

Thần đình Dương Ân có cảm ứng kinh người, nghe thấy âm thanh lạ bèn lăn xuống đất, cung tên sượt qua người hắn, khiến hắn phải đổ mồ hôi lạnh.

Hàng đống tướng Man di đã đuổi theo.

Nhưng gấu Hắc Cương đã hoàn toàn giận dữ, nó gầm lên liên tục, phóng ra một luồng ánh sáng về phía mấy tên Man di dám coi thường nó.

Tên tướng Man di kia cũng khá lợi hại, đánh ra mấy quyền chặn lại công kích của gấu Hắc Cương, cho những kẻ khác có không gian đuổi theo Dương Ân.

Lúc này, Tiểu Hắc đã không còn trên bả vai Dương Ân nữa.

Khi gặp phải gấu Hắc Cương, Tiểu Hắc đã nhảy xuống khỏi lưng hắn, ẩn vào trong bóng đêm, không ai biết nó đã làm gì.

Dương Ân chạy nhanh như báo, khí kình trong cơ thể bộc phát ra.

Hắn không dừng lại một giây nào, có huyệt vị còn như đang sắp được đả thông trong lúc chạy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tên tướng Man di kia bắn ra liên tiếp ba mũi tên nhưng đều cắm vào những thân cây cạnh Dương Ân và xuyên thủng chúng.

Nếu Dương Ân dính phải thì e là phải “nở hoa” rồi.

Khi Dương Ân bị cản lại, có tên tướng Man di cao cấp đã đuổi đến.

Người này ném một hòn đá lớn về phía Dương Ân, lực phá hoại kinh người.

Dương Ân lập tức dừng bước, không dám tiến thêm nữa.

Nham thạch rơi xuống ngay trước mặt hắn, mặt đất thủng một lỗ to, bụi bay tán loạn, đá vụn bám vào người hắn.

Vào lúc hắn dừng lại, mũi tên cũng bay tới, hắn đã không thể thoát được nữa, chỉ có thể cầm gậy đinh ba vung lên chặn mũi tên.

Lần này thì hắn đã hoàn toàn dừng lại.

Vào giây phút đó, năm tên tướng Man di đã xông đến từ bốn phương tám hướng.

Năm người bọn chúng biết rõ phải bắt Dương Ân bằng được, nên không cho Dương Ân cơ hội trở tay, phải ngăn chặn hắn lại.

Vào lúc không thể lùi lại nữa, Dương Ân cũng hoàn toàn giải phóng sức mạnh, hét lên: “Tối nay phải giết thật sảng khoái!”

Khi hắn kích phát sát ý, máu trong cơ thể hắn cũng bùng lên, gậy đinh ba lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, nghênh đón một loạt công kích.

Rầm rầm rầm!

Dương Ân lấy một địch năm, lại còn là cảnh giới cấp tướng.

Dù có mạnh thế nào thì cũng bị ép cho lùi lại liên tục, nhưng hắn không hề sợ mà đánh ra từng hồi Bão Vũ Thương quyết, ra chiêu liên tục, huyền khí bay tán loạn, rồi lại đánh lại chặn, không tránh khỏi bị thương.

Năm tên tướng Man di phối hợp nhịp nhàng, sức lực không ngừng gia tăng, binh khí đánh về phía Dương Ân liên tục khiến hắn không thể phòng tránh.

Dương Ân nhanh chóng dính rất nhiều vết thương, cứ thế này mãi chắc chắn sẽ thua.

Nhưng khi gậy đinh ba của hắn dính máu của hắn vào thì lại tỏa ra ánh sáng kỳ diệu, khiến uy lực càng mạnh hơn.

Mà phần ý chí Tử thần trong thần đình hắn lại nhảy nhót lên, khiến hắn cảm nhận được sức mạnh Tử thần chân chính.

Ầm ầm!

Dương Ân chịu vô số công kích, cả người nhuốm máu, tả tơi vô cùng, đã không còn trụ được lâu.

“Mọi người từ từ thôi, đại nhân có lệnh phải bắt sống tên này, không được giết nó!”, một tên Man di nói.

Năm tên Man di lập tức công kích chậm lại, khiến Dương Ân dễ thở hơn.

Cũng vào lúc này, Dương Ân tỏa ra một luồng sát ý, sức lực của hai tay cầm gậy đinh ba tăng lên nhanh chóng, ý chí Tử thần từ gậy đinh ba tỏa ra.

Hắn gầm lên: “Giết!”

Lúc ấy, lực bạo phát ra tăng gấp bội, tên tướng Man di gần đó không kịp lui, bị chém thành hai mảnh, máu tươi tung tóe, nhìn vô cùng tàn nhẫn.

Bốn tên Man di còn lại kinh ngạc, lại ra tay toàn lực, nhưng tiếc là đã muộn.

.

Đam Mỹ Hay

Dương Ân đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bạo tẩu!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.