Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 161: 161: Thiên Tài Của Thiên Tài




Dương Ân im lặng một lát rồi nói với mọi người: “Cảm tạ các vị đại nhân đã nâng đỡ, ta muốn đi thử bia chiến kỹ cuối cùng”.

Lúc này, Nam Như Nam trầm giọng nói: “Đó là bia chiến kỹ mà chiến vương Tử thần để lại, còn có một dấu ấn Tử thần, cho dù ngươi giành được kỹ thuật chiến của gã thì cũng không có cách nào thoát được dấu ấn Tử thần, cuối cùng chỉ còn một con đường chết.

Dựa vào vào khả năng nhận thức của ngươi thì cớ gì phải mạo hiểm như vậy, nếu ngươi thật sự muốn kỹ thuật chiến đấu cấp Vương thì chỉ cần ngươi trở thành thiếu tướng thì sẽ có cơ hội”.

Nam Như Nam nói rõ thông tin bia chiến kỹ của chiến vương Tử thần lưu lại khiến những quân binh có mặt tại đây cũng bừng tỉnh.

Từ Tiểu Cường lại lần nữa nhìn đường màu đen trong lòng bàn tay của hắn ta, siết chặt nắm đấm, nói: “Dấu ấn Tử thần? Ta nhất định sẽ hoàn toàn loại bỏ nó!”

“Đúng vậy, có một số chuyện không thể phô trương quá!”, Tưởng Cương Cường đứng bên cạnh nói.

Cát Trưởng Chinh nói: “Tiểu huynh đệ có năng lực xuất chúng, tương lai nhất định có cơ hội thành Vương, hà tất phải lựa chọn môn kỹ thuật chiến Tử thần này”.

Dương Ân mỉm cười nói: “Nếu các vị đại nhân đã nói tư chất của ta xuất chúng, vậy thì muốn lĩnh hội kỹ thuật chiến Tử thần thì chắc cũng không khó”.

Nói xong, hắn cũng không quan tâm tới đám người nữa mà đi về phía bia chiến kỹ thứ bảy.

Lúc này, Dương Ân đã trở thành một ngôi sao mới trước bia chiến kỹ, đã định trước là sẽ nổi lên trong một đêm.

Bia chiến kỹ mà chiến vương Tử thần để lại, đến nay chỉ có hai người lĩnh hội được.

Một là hoa hồng Tử thần, hiện giờ là Vương của quân đoàn Tử thần, lực chiến đấu xếp hạng năm người đứng đầu trong tất cả các tướng lĩnh, người thứ hai là Từ Tiểu Cường, hắn ta dựa vào thực lực chiến sĩ cao cấp có thể xuất ra lực chiến đấu Tử thần bs trượng, thật đáng sợ.

Dương Ân có thể vượt qua thách thức trở thành người thứ ba hay không?

Dương Ân không có ý muốn chiếm sự nổi bật của Từ Tiểu Cường, hắn chỉ muốn nắm giữ càng nhiều, càng trở nên mạnh hơn, tất cả chỉ vì mình mà thôi.

“Nếu mà trai trẻ chết yểu thì buồn cười lắm nhỉ”, có người không khỏi thở dài nói.

Trong đám đông có kẻ đố kị tài năng hơn người của Dương Ân, nhìn hắn bước tới bia chiến kỹ thứ bảy thì hi vọng hắn dừng bước ở trước bia chiến kỹ.

Nếu như hắn có thể lĩnh hội được kỹ thuật chiến thứ bảy thì đã làm nên lịch sử đầu tiên trong quân, điều này khiến tâm lý của họ thêm mất cân bằng.

Rất nhiều thống lĩnh có mặt ở đây đều nhìn một lính ngục nô như thế này, rốt cuộc là có thiên chất kinh người hay không, nếu thật sự là có thì cho dù thế nào, họ cũng sẽ kéo hắn gia nhập vào chiến doanh của mình.

Vậy thì không tới mấy năm có thể trở thành thiếu tướng, thậm chí còn có khả năng cạnh tranh chức thiếu soái.

Dương Ân đến bia chiến kỹ thứ bảy, hít sâu một hơi sau đó giơ tay đặt lên bia chiến kỹ.

Tất cả mọi người đều nín thở, lẳng lặng nhìn chăm chú bóng hình của thiếu niên kia.

Trong khoảnh khắc đó, thần đình của Dương Ân đã cảm nhận được một mảnh xơ xác tiêu điều, dường như mình đang ở tại chiến trường thiên quân vạn mã, đao kiếm vô tình, thương kích loạn xạ, ý muốn giết chóc cuồn cuộn, vô cùng đáng sợ.

Mỗi giờ mỗi phút đều có người bị đánh chết, hoặc bị thương nặng, rất nhiều máu tươi tụ lại thành sông, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Hắn lại bị bao vây bởi vô số quân thù, rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Bàn tay hắn nắm chắc binh khí chiến đấu, chiến huyết sôi sục trong cơ thể tới cực điểm, ý chiến chiến đấu nồng đậm xông lên, giơ binh khí chiến đấu điên cuồng chiếm giết trên chiến trường.

Giết! Giết! Giết!

Hắn đã vung binh khí trong tay không biết bao nhiêu lần, cũng không biết mình giết bao nhiêu người, đồng thời cảm nhận được bản thân mình đã bị bao nhiêu vết thương nặng, thân thể lắc lư muốn ngã, lúc nào cũng có thể ngã vào vũng máu, khó có thể sống nổi.

Hắn cảm nhận được cảm giác chết chóc, một loại đau đớn đến cực điểm, máu chảy đến cạn kiệt, hô hấp cũng khó khăn, dường như đã cảm nhận được Hắc Bạch Vô Thường tới dẫn hồn hắn.

“Ta phải chết ở đây sao?”, hắn tự hỏi.

Trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng mình bị oan phải vào ngục, nghĩ tới cha mẹ bị oan, bị giam lỏng, em trai phải từ bỏ quan phục trạng nguyên lang, bỗng chốc trong lòng như đao cắt, hắn vẫn không muốn chết, hắn muốn phục thù.

“Chết!”, hắn hét lên một tiếng, kỹ thuật chiến đấu trong tay phát huy ra lực chiến đấu tới cực điểm, có một năng lượng kỳ lạ thâm nhập vào trong người hắn, khiến hắn bùng phát ra sức mạnh đặc biệt, khiến vô số quân địch bên cạnh hắn bị nổ tung thành bột mịn trong chớp mắt.

Cảnh tượng trong thần đình vỡ tung, thần trí trở lại tự nhiên, Dương Ân đã có huyền khí bao quanh, trên mặt đất lại có thêm một vết đòn đánh còn dài hơn của Từ Tiểu Cường, khiến những người xung quanh xôn xao kinh ngạc.

“Hắn… hắn thật sự lĩnh hội được kỹ thuật chiến của chiến vương Tử thần sao? Thật… thật không thể tin nổi!”

“Thiên tài, thật sự là thiên tài của thiên tài! Bảy kỹ thuật chiến của bảy bia chiến kỹ đã được hắn lĩnh hội, không chừng đến lúc nào đó, hắn sẽ trở thành một vũ khí lớn, trở thành chiến vương Tử thần tiếp theo!”

“Nhìn hắn cũng chỉ 16, 17 tuổi, thật là trẻ tuổi, chỉ cần bồi dưỡng tốt thì chắc chắn sẽ trở thành thiếu tướng, thậm chí còn là sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí thiếu soái đấy”.

“Trong một ngày có hai thiên tài lĩnh hội được kỹ thuật chiến Tử vương, thật sự được mở rộng tầm mắt, không biết hắn có rời khỏi quân đoàn Tử thần không”.

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.