Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 119: Tiểu Ưu và Lãnh Diệc Thần (2)




Edit: Minh Hạnh

Beta: Mặc Doanh RF

Tiểu Ưu được Tần Hiểu Hiểu ôm vào lòng, cả người lạnh ngắt, may mà cô ra tay kịp thời Tiểu Ưu mới không bị thương, nếu không cô chắc chắn sẽ không tha cho người phụ nữ bỉ ỗi kia!

Nhậm Thiên Dã ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở lại thì nhíu chặt mày, giống như muốn nói gì đó. Tần Hiểu Hiểu hiểu ý nhìn thoáng qua anh: “Anh chờ chút.”

Ngay sau đó cô mở miệng nói với Tiểu Ưu: “Tiểu Ưu, chị và Dã có chuyện phải đi một lúc.”

“Ừ, hai người đi đi, em ở đây không có sao đâu.”

Tiểu Ưu cố làm ra vẻ kiên cường nở một nụ cười, cô không hy vọng bạn bè vì chuyện của mình mà mệt mỏi, bởi vì mỗi người đều có chuyện riêng của mình.

Sau khi hai người Tần Hiểu Hiểu rời đi, Tiểu Ưu ngồi một mình ngẩn người trên ghế dài lạnh như băng, cô nghĩ tại sao anh lại dại dột mà cứu mình, tại sao phải liều lĩnh nhào ra bảo vệ mình? Cô không đáng, không đáng! Nước mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ưu chảy xuống, làm mờ tầm mắt của cô, hai bàn tay nhỏ bé càng thêm nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt cũng không thấy đau.

Trong hành lang vang lên tiếng động thật lớn, Lãnh phu nhân lao tới trước mặt Tiểu Ưu như một trận gió: “Mau giải thích cho tôi, tại sao Thần lại nằm trong phòng phẫu thuật?!”

“Xin lỗi Lãnh phu nhân, đều là tôi không tốt, là tôi lao ra đường cái làm liên lụy tới Thần, nếu không anh ấy cũng sẽ không – – “

“Bốp – -” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ưu bị tát nghiêng qua một bên, khóe môi lập tức chảy máu: “Tôi kêu cô đi dụ dỗ nó, chứ không phải để cô đi hại nó gặp chuyện không may! Ai cho cô to gan như vậy dám hại nó phải nằm trong phòng phẫu thuật! Tiểu Ưu, người nhà của cô chết chắc rồi, cút cho tôi – -!”

“Không, đừng, Lãnh phu nhân, tôi cầu xin bà đừng giết người nhà của tôi, bọn họ vô tội! Bà muốn trách thì trách tôi, thì phạt tôi!” Tiểu Ưu quỳ trên mặt đất ôm chặt bắp chân của Lãnh phu nhân, miệng không ngừng cầu xin khổ sở, từ trước đến giờ cô chưa từng đau đớn đến như vậy, bất lực đến như vậy.

“Tôi muốn cô cút cô không nghe thấy sao!?” Lãnh phu nhân căm hận nhìn cô gái ôm chân mình, nếu không phải Lãnh Diệc Thần bên trong sống chết còn chưa rõ, bà ta thật sự muốn giải quyết cô ngay bây giờ, miễn cho chướng mắt: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo cô ta ra ngoài!”

“Vâng.”

Mấy vệ sĩ của nhà họ Lãnh đi lên kéo Tiểu Ưu đang quỳ trên mặt đất ra, Tiểu Ưu giãy giụa ôm chặt lấy bắp đùi Lãnh phu nhân, lại bị vệ sĩ thô bạo kéo tóc: “A – -!” Tiểu Ưu bị đau kêu to: “Lãnh phu nhân, tôi xin bà để cho tôi ở chỗ này chờ Thần đi ra đi.”

“Chờ nó?! Chẳng lẽ tôi còn phải chờ cô hại nó một lần nữa sao!”

“Tôi thật sự không muốn hại anh ấy!”

“Tôi không nói nhảm với cô nữa, kéo ra ngoài!”

“Vâng!”

Tiểu Ưu bị ném ở trước cửa bệnh viện, cô quỳ rạp trên mặt đất cắn môi run rẩy chống người lên, miễn cưỡng đứng thẳng, trước cửa bệnh viện đã có một hàng vệ sĩ của Lãnh phu nhân đứng đó, Tiểu Ưu muốn bước vào lại bị xô ngã, trời đất quay cuồng, trước mặt Tiểu Ưu bỗng tối sầm lại, ngã trên mặt đất.

Cô mệt mỏi, mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ cô nhìn thấy Thần cười với mình, anh còn hoàn hảo khỏe mạnh như trước đứng ở trước mặt cô: “Thần, Thần.” Tiểu Ưu nói mê.

“Tiểu Ưu, tỉnh, tỉnh, em nằm mơ.”

“Ừ – -?” Tiểu Ưu lắc đầu mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình nằm ở trong nhà Tu Mục, mà anh ấy đang dùng ánh mắt ân cần nhìn mình, thấy cô tỉnh lại, Tu Mục kích động cầm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ưu.

“Tiểu Ưu, em tỉnh rồi! Thấy trong người ra sao sao? Có không thoải mái ở đâu không?”

“Thần, Thần anh ấy như thế nào?”

Tu Mục không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Tiểu Ưu là hỏi thăm Lãnh Diệc Thần, trong nháy mắt sắc mặt anh ta trở nên khó coi: “Tiểu Ưu, cậu ấy có nhiều người chăm sóc như vậy, em không cần phải lo lắng.”

Tiểu Ưu thoáng sáng rực lên: “Nói vậy là, Thần không sao?!”

Tu Mục nhìn đôi mắt sáng như sao của Tiểu Ưu, dừng một chút, nói: “Ừ, cậu ấy không sao.”

“Vậy em muốn đi thăm anh ấy!”

Vừa nói cô vừa vén chăn lên chuẩn bị mang giày: “Em chờ một chút!”

Tu Mục đè Tiểu Ưu lại, cúi người nhìn vào mắt cô, ở trong đó có quá nhiều mong đợi cùng với ràng buộc: “Tiểu Ưu, bây giờ Thần ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, diệp gia quán, có người nhà họ Lãnh chăm sóc, thật sự không cần em phải đi.”

“Em chỉ muốn đến thăm anh ấy.”

“Không được.”

“Tại sao?”

Tu Mục không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô gái trước mặt, cô đơn thuần tốt đẹp, ngây thơ khiến cho anh không nỡ nói ra nguyên nhân tàn khốc.

“Tu Mục, rốt cuộc là vì sao!”

“Thần sẽ phải kết hôn sớm thôi.”

“Anh, anh nói cái gì?!”

“Đúng vậy, em không nghe lầm.”

“Nhưng anh ấy không phải là – – “

“Là Lãnh phu nhân sắp xếp, thời gian cũng chọn xong rồi, là mùng tám tháng sau.”

Oanh – – cô có cảm giác như trời sập xuống, xem ra mình đã là quân cờ bỏ đi của Lãnh phu nhân, cô đã không cần hoàn thành nhiệm vụ nữa rồi, chuyện này không phải là nên vui sao, tự do, nhưng tại sao lòng cô lại đau như vậy, đau quá! Cuối cùng Lãnh Diệc Thần cũng không thuộc về cô, pass là taychayboncopy, anh và cô là người của hai thế giới, là cô đã hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế, bây giờ mới đau khổ như vậy, quả nhiên là gieo gió gặt bão.

“Tiểu Ưu, em sao vậy!”

“Em không sao, cám ơn anh đã nói cho em biết chuyện này, Tu Mục.”

“Tiểu Ưu – – “

“Tu Mục, em hơi mệt, muốn ngủ một lát.” Tiểu Ưu đắp chăn nằm lại lên giường, co người ở bên trong, dùng sức nhắm mắt lại.

“Được, được, anh không quấy rầy em ngủ.”

Tu Mục nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại cho Tiểu Ưu, anh ta không nói cho Tiểu Ưu biết, Thần không đồng ý hôn sự này.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, sau khi Lãnh Diệc Thần tỉnh lại thì muốn gặp Tiểu Ưu, nhưng người chăm sóc lại nói Tiểu Ưu không có tới bệnh viện, anh không tin, bởi vì anh nhớ rõ sau khi anh gặp chuyện Tiểu Ưu đã đi theo cho đến khi vào phòng giải phẫu.

Người chăm sóc không nói lời dư thừa, chỉ khuyên Lãnh Diệc Thần ăn đầy đủ, uống thuốc, phối hợp trị liệu. Lãnh Diệc Thần tính khí bộc phát đập đồ, nếu không phải chân của anh đang bị bó thạch cao không thể động đậy thì anh đã sớm xuống giường đi tìm Tiểu Ưu.

Lúc này cửa phòng bệnh ‘cạch’ một tiếng mở ra: “Chào phu nhân.”

“Bà đến rồi?”

“Sao vậy, nghe nói con không phối hợp trị liệu?” Vẻ mặt của Lãnh phu nhân lạnh lùng, như băng vạn năm, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

“Bà lại giấu Tiểu Ưu ở đâu mất rồi!”

“Tiểu Ưu?”

“Đừng nói với tôi bà không biết, tôi sẽ không tin! Bởi vì tôi biết rõ bà vẫn phái người theo dõi.”

“À”

“Rốt cuộc cô ấy ở đâu?”

“Mẹ không biết, cũng không muốn biết, mẹ chỉ biết là tháng này con gái cưng nhà họ Kim sẽ về nước, diệp gia quán, mẹ đã đưa hình của con cho người nhà bọn họ, bọn họ đối với người con rể tương lai này rất hài lòng.”

“Bà nói cái gì?!”

“Không nghe rõ? Hãy ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, mùng tám tháng sau là hôn lễ của con.”

“Hôn lễ?! Ha ha ha, bà ngay cả con trai của mình cũng bán được! Thật là một người mẹ tốt!”

“Làm càn! Nhà họ Kim gia là gia tộc thượng lưu, người muốn cưới con gái của bọn họ nhiều không kể xiết, bọn họ đồng ý gả con gái cho nhà họ Lãnh chúng ta, đó là phúc khí của nhà họ Lãnh.”

“Là phúc khí của bà thì có! Như vậy bà sẽ có được sự trợ giúp của nhà họ Kim, ở trong thành phố lại càng thêm hoành hành ngang ngược!”

“Con – – “

“Tại sao mỗi lần tôi yêu một người nào đó, bà đều muốn đưa họ đi! Bà có biết như vậy rất tàn nhẫn không!”

“Đưa đi, đó là do bọn họ không xứng ở bên cạnh con.”

“Bọn họ không xứng? Chẳng lẽ chỉ có người bà chọn mới xứng?!”

“Tất nhiên.”

“Được, vậy bà cứ chờ xem tôi sẽ cưới cô ấy như thế nào!”

“Mặc kệ con giở trò gì, đến ngày đó cho dù phải trói mẹ cũng sẽ trói con đưa đi! Được rồi, con nghỉ ngơi đi, tức giận không tốt cho sự phục hồi của cơ thể, hôm nào mẹ lại tới thăm con, dì Lưu, nấu nhiều canh xương cho thiếu gia.”

“Vâng, phu nhân.”

“Bà yên tâm, tôi sẽ không uống một miếng nào hết.”

“Không phải do con quyết định.” Rầm, cửa bị Lãnh phu nhân đóng mạnh lại, trong phòng bệnh, Lãnh Diệc Thần tuyệt vọng nằm xuống nhìn trần nhà: “Ưu Ưu, em đang ở đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.